Lâm Tử Lạc đặt tay ở giao diện số “18”.
Chỉ cần chiến đấu trên lôi đài kết thúc, hắn sẽ ấn cái nút này.
Phía trên lôi đài, Sử Cảnh Sơn lên sân khiến cho oanh động thật lớn.
Giống như Trương Nguyên Trung, ở khu vực kinh đô, tên tuổi “Thiên Ma” cũng cực kỳ vang dội.
Dưới sự tận lực tạo thế của Lý gia, hắn ta được xưng là cường giả đệ nhị kinh đô.
Đương nhiên, thực lực của hắn ta cũng xứng với xưng hô đó.
Mà đối diện hắn ta là tổ trưởng đặc chiến tổ… Trần Thước tuy rằng cũng là một cường giả nổi danh.
Nhưng trên thực lực mà nói vẫn kém hơn Sử Cảnh Sơn một cấp bậc.
Trên thính phòng, người xem mới từ kinh ngạc giết người bình ổn lại đã nhìn thấy hai cường giả nổi tiếng cùng xuất hiện ở trên một lôi đài.
Cũng không rảnh lo nghiên cứu xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp giơ cao đôi tay lên hoan hô.
So sánh ra thì giờ khắc này những lôi đài khác chiến đấu đều có vẻ kém cỏi hơn rất nhiều.
Dường như ánh mắt toàn trường đều dừng trên lôi đài số mười tám.
Chỉ có Trương Nguyên Trung ở lôi đài số một lo lắng nhìn Trần Thước.
Hắn ta hiểu rõ khoảng cách chênh lệch giữa hai người này, cho nên muốn lên tiếng khuyên bảo Trần Thước đầu hàng.
Nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Bởi vì hắn ta cũng hiểu rõ việc Sơn Báo tử vong, đã mang đến cho Trần Thước nỗi bi thống lớn nhường nào.
Cũng hiểu rõ vì tham gia đại hội lần này mà Trần Thước đã nỗ lực bao nhiêu.
Nếu lúc này mình cưỡng chế mệnh lệnh hắn ta đầu hàng, chuyện này rất có thể trở thành khúc mắc cả đời này của Trần Thước.
Về phần Trần Thước đương nhiên sẽ không lùi bước.
Hắn ta nhìn Sử Cảnh Sơn lên đài, trong mắt không có chút sợ hãi nào, chỉ có vô tận lửa giận.
Trong tay xuất hiện một thanh đường đao, vọt về phía Sử Cảnh Sơn.
Đối mặt với thế tới rào rạt của Trần Thước, Sử Cảnh Sơn khiêu khích giơ cự chùy trong tay lên, đập về phía đối phương.
Trong quá trình cự chùy đập đến, nháy mắt gia tốc, thậm chí để lại tàn ảnh ở không trung.
Đồng thời phía trên cự chùy nổi lên ánh sáng màu lam, vừa thấy chính là phát động kỹ năng.
“Vẫn Tinh oanh kích”, kỹ năng có thể đột ngột gia tốc nện gõ, đánh người khác không kịp trở tay.
Lâm Tử Lạc đã sớm xem xét qua giao diện người chơi của Sử Cảnh Sơn, cũng hiểu rõ kỹ năng của hắn ta như lòng bàn tay.
Dưới cự chùy, tay cầm đường đao của Trần Thước có vẻ có chút nhỏ bé.
Nhưng hắn ta cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đường đao vừa thu lại, thân thể lăn lộn một cái, hung hiểm né tránh được phạm vi cự chùy công kích.
Cự chùy dừng ở phía trên lôi đài, khiến cho lôi đài chấn động, đồng thời còn vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
“Quá yếu!”
Sử Cảnh Sơn trào phúng nói, đồng thời còn phát ra tiếng cười chói tai.
Nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy trong ánh mắt hắn ta nổi lên lượng lớn tơ máu.
Đây là thiên phú “Chiến ma chi khu” của hắn ta.
"Chiến ma chi khu": Thiên phú cấp Sử thi, một khi tiến vào trang bị chiến đấu, ngươi sẽ trở nên thị huyết, tàn bạo, cảm xúc ngươi dao động càng lớn, biên độ thuộc tính tăng lên lại càng lớn, chiến đấu thời gian dài sẽ làm ngươi dần dần mất đi lý trí.
Bàn tay Trần Thước chống đất bị chấn động lan đến, còn không kịp đứng dậy.
Chùy tiếp theo của Sử Cảnh Sơn đã đập đến.
Một chùy này không giảm uy thế.
Một khi bị đập trúng, rất có thể hóa thành một đống thịt nát.
Ngay trong lúc nguy cấp, thân thể Trần Thước bỗng nhiên hóa thành một đoàn sương trắng.
Cự chùy đập vào trong sương trắng bên trong, lại không có bất kỳ cái vật thể gì.
Giây tiếp theo, sương trắng bồng bềnh đã ở sau lưng Sử Cảnh Sơn, một lần nữa ngưng tụ thành Trần Thước.
Hơn nữa đường đao trong tay hắn ta trực tiếp bổ vào phía sau lưng Sử Cảnh Sơn.
Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Giáp ngực của Sử Cảnh Sơn đã chặn lần trảm đánh này.
Trần Thước không hề từ bỏ, đường đao chuyển hướng đấm đến cánh tay của Sử Cảnh Sơn.
Nhìn đường đao đâm tới cánh tay của mình, Sử Cảnh Sơn không hề tránh né, chủ động đón đỡ.
Đường đao cắm thẳng vào trong cánh tay của Sử Cảnh Sơn.
Rõ ràng một kích này đã trúng nhưng sắc mặt Trần Thước lại trở nên có chút khó coi.
Bởi vì đường đao bị Sử Cảnh Sơn lợi dụng cơ bắp căng cứng gắt gao giữ lại, muốn rút cũng không rút ra được.
Sử Cảnh Sơn nhìn Trần Thước, phát ra tiếng dã thú gầm rú.
Cùng lúc đó, cự chùy trong tay hắn ta nằm ngang múa may, đập về phía Trần Thước.
Một chùy này, Trần Thước không có cách nào tránh né.
*_…_ *
*_…_ *…
“Oanh”
Một chùy này vững chắc oanh kích ở trên người Trần Thước, tiếng phần lớn xương cốt đứt gãy vang lên.
Thân thể Trần Thước bay ngược thẳng ra ngoài.
Trong miệng máu tươi phun ra như không cần tiền, trong đó còn kèm theo cả một số mảnh nhỏ nội tạng máu chảy đầm đìa.