Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 182 - Chương 182 - Mục Tiêu

Chương 182 - Mục Tiêu
Chương 182 - Mục Tiêu

Cuối cùng thân thể đập mạnh vào màng chắn của lôi đài, té rớt trên mặt đất.

Một kích trúng mục tiêu, Sử Cảnh Sơn có vẻ cực kỳ hưng phấn, vươn đầu lưỡi liếm liếm máu phun ra từ trên mặt Trần Thước.

Thậm chí còn ngại không đã ghiền, cầm lấy một mảnh nội tạng Trần Thước phun ra trên mặt đất nhét vào trong miệng, nhai nuốt xuống.

Trên mặt càng lộ ra thần sắc hưởng dụng mỹ thực.

Hưởng dụng xong, nhìn Trần Thước giãy giụa suy nghĩ muốn bò lên, hắn ta giơ cự chùy lên.

“Đủ rồi, Trần Thước, ta lệnh cho ngươi đầu hàng!”

Thời khắc Trương Nguyên Trung ở lôi đài số một luôn chú ý chiến cuộc bên này hô lớn.

Trên thính phòng, lúc này khán giả cũng khẩn trương vạn phần.

Bọn họ không nghi ngờ chút nào Sử Cảnh Sơn điên cuồng như thế là đang muốn giết chết Trần Thước.

“Oanh”

Cự chùy rơi xuống.

Đập cho lôi đài lại chấn động lần nữa.

Chỉ là cũng không xảy ra thảm trạng.

Ở thời điểm cuối cùng, Trần Thước đã kịp thời nhận thua, được truyền tống vào thính phòng.

Cả người Trần Thước đầy máu tươi nằm ở trên thính phòng, bên cạnh cũng may mắn có hai người chơi có được năng lực trị liệu tiến hành trị liệu cho hắn ta, xem như bảo vệ được mạng sống.

Phía trên lôi đài, trên mặt Sử Cảnh Sơn lộ ra đáng tiếc thần sắc.

Nếu có thể giết chết Trần Thước, lúc này đây hành động này càng kiếm lời.

Hắn ta buông cự chùy xuống, tùy tay rút đường đao cắm ở trong cánh tay của mình ra. Miệng vết thương trên cánh tay tuy rằng dữ tợn còn đang không ngừng đổ máu nhưng cũng bày ra xu thế khép lại.

Đầu tiên là hắn ta phát ra một tiếng gầm rú, tiếp theo nhìn về phía nhóm quân nhân còn chưa lên đài khiêu chiến dưới lôi đài.

Mặt lộ vẻ châm biếm, lên tiếng trào phúng nói: “Còn có tên phế vật không sợ chết nào đi lên báo thù thay Trần tổ trưởng và tên ngốc Báo gì đó kia của các ngươi không?”

Dưới đài những quân nhân huyết khí phương cương kia sao có thể chịu đựng được Sử Cảnh Sơn vũ nhục cùng khiêu khích như vậy.

Không ít người đã bắt đầu ấn nút giao diện “số 18” kia, muốn tiến hành tấn công lôi đài, báo thù.

Chẳng qua, bọn họ cũng không chọn đánh thành công.

Bởi vì cái nút “số 18” đã biến thành màu đỏ.

Việc này đại biểu cho, có người lựa chọn tấn công lôi đài.

Sử Cảnh Sơn tất nhiên thấy được cảnh tượng này.

Hắn ta gấp không chờ nổi mà liếm liếm môi, thị huyết dục vọng trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Hai mắt che kín tơ máu kia của hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm bên kia lôi đài, muốn nhìn xem là ai muốn đi lên chịu chết.

Bạch quang truyền tống tan đi.

Một người đeo mặt nạ mang theo một nụ cười quỷ dị, người mặc một bộ áo bào đen bên cạnh có ánh bạc xuất hiện ở phía trên lôi đài.

Trên thính phòng, một nữ sinh nghi hoặc lên tiếng nói: “Chú Lê, đây không phải là người mặc áo đen lúc trước đi đến cùng chúng ta sao?”

Chú Lê cũng trịnh trọng gật đầu, lên tiếng nói: “Đúng là hắn, cái mặt nạ này, ta rất có ấn tượng.”

“Nhưng mà sao hắn dám đi khiêu chiến Sử Cảnh Sơn! Đây không phải tự tìm đường chết sao? Sử Cảnh Sơn tàn bạo như vậy, nhất định sẽ giết hắn!”

Nữ sinh có chút nôn nóng nói.

“Ta biết hắn hẳn là rất mạnh, muốn ở dưới sự chú mục của vạn chúng trên lôi đài tạo ra một chút nổi bật nhưng lại chọn sai người rồi, quá không biết tự lượng sức mình.”

Thanh niên nhỏ “Rất đáng tiếc” đưa ra bình luận.

Chú Lê cũng không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn người áo đen trên lôi đài.

Không riêng gì đám người chú Lê nhận ra người áo đen.

Trên thính phòng có không ít người đều kinh hô.

“Là hắn, ở trước đại hội chính hắn đã mua hai vạn kim tệ phiếu đánh bạc, chưa hết cả hộ vệ của hắn cũng mua hai vạn kim tệ.”

“Trời ơi, bốn vạn kim tệ, người nào mới có thể có nhiều kim tệ như vậy!”

“Trọng điểm không nên là vì sao hắn muốn khiêu chiến Sử Cảnh Sơn sao? Vạn nhất bị giết chết rồi thì gì cũng không có.”

Không riêng gì trên thính phòng nghị luận sôi nổi.

Bởi vì Sử Cảnh Sơn không hoàn toàn giết chết Trần Thước mà sắc mặt Lý Lập Hiên lúc này cũng khó coi nhíu mày.

Không biết vì sao trong nháy mắt khi người áo đen lên sân khấu, nội tâm ông ta đã có cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt..

Thậm chí ngay cả hô hấp cùng có chút dồn dập.

Loại cảm giác này làm Lý Lập Hiên như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Ông ta nhìn về phía hai vị tộc trưởng khác, ngưng trọng lên tiếng nói: “Kẻ này đến cùng là ai?”

Không chỉ ông ta, toàn bộ người xem trên thính phòng và toàn bộ tuyển thủ khu dự thi, bao gồm cả Sử Cảnh Sơn trên lôi đài đều nghi vấn này.

“Ngươi là ai?”

Phía trên lôi đài, Sử Cảnh Sơn lên tiếng dò hỏi.

Người áo đen cũng không lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn ta mà chỉ vươn tay.

Một thanh trường đao màu vàng óng xuất hiện ở trong tay hắn.

Phía trên trường đao điêu khắc chú văn cổ xưa, làm người vừa thấy đã biết đây không phải vật phàm.

Sử Cảnh Sơn gắt gao nhìn chằm chằm người áo đen.

Bình Luận (0)
Comment