Đối phương làm lơ câu hỏi của mình, điều này làm cho hắn ta cảm thấy được khiêu khích thật lớn.
“Xem ra phải đánh gãy từng đoạn xương cốt của ngươi thì mới có thể khiến cho ngươi không đứng ở đây làm bộ làm tịch đúng không.”
Sử Cảnh Sơn phẫn nộ lên tiếng nói, cự chùy trong tay cũng được giơ lên.
Ngay khi Sử Cảnh Sơn vừa dứt lời, người áo đen đã cử động.
Tay người áo đen cầm trường đao màu vàng, đạp một bước về phía trước.
Tiếng bước chân rất nhẹ nhưng Sử Cảnh Sơn lại cảm giác được một cỗ cảm giác áp bách thật lớn ập vào trước mặt.
Người áo đen lại tiến về phía trước một bước.
Một bước này giống như bóp lấy cổ Sử Cảnh Sơn, làm hắn ta hô hấp khó khăn.
Sử Cảnh Sơn sợ hãi!
Trong lúc chiến đấu hắn ta đang thị huyết tàn bạo mà địch nhân còn không chưa ra tay đã khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi!
Không thể tùy ý để đối phương đi tới!
Bản năng chiến đấu của Sử Cảnh Sơn nói cho hắn ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể mình sẽ đánh mất đi ý chí chiến đấu!
Cự chùy trong tay bị hắn ta gắt gao nắm lấy, hơn nữa còn phát ra tiếng gầm của dã thú.
Cùng lúc đó, hắn ta cũng động!
Hắn ta hội tụ sức lực toàn thân, bắt đầu chạy lấy đà.
Lôi đài cũng bởi vì hắn ta chạy nhanh mà sinh ra chấn động không nhỏ.
Sử Cảnh Sơn giống như một chiếc xe lửa cao tốc chạy, đụng về phía người áo đen.
Ngược lại người áo đen vẫn bước từng bước về phía trước như cũ.
Giống như là không nhìn thấy Sử Cảnh Sơn đang nghênh diện lao đến.
Duy nhất có động tĩnh, chính là trường đao ánh sáng màu vàng trong tay hắn.
Ánh sáng càng tụ càng thịnh, rất nhanh đã loá mắt đến mức làm người ta không thể nào nhìn thẳng.
Đối mặt với ánh sáng này, Sử Cảnh Sơn không hề giữ lại mà phát động kỹ năng mạnh nhất của mình, “Huyết sắc vũ trang”.
Đây có thể là công kích tăng lên uy lực to lớn, có chứa kỹ năng phụ trợ mãnh liệt.
Cự chùy trong tay hắn ta phiếm ra ánh sáng màu đỏ tươi đỏ như máu.
Hai cỗ uy thế kinh thiên động địa, thành công hấp dẫn tất cả mọi người dưới đài, bao gồm cả ánh mắt người chơi còn đang chiến đấu trên lôi đài khác.
Bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm lôi đài số mười tám, cũng không dám thở mạnh chỉ một chút.
Gần, gần!
Cự chùy của Sử Cảnh Sơn ầm ầm nện xuống người áo đen.
Giờ phút này, trường đao trong tay người áo đen cũng chém ra.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trường đao va chạm với cự chùy.
Không có thế lực ngang nhau như trong tưởng tượng!
Không có kinh thiên động địa như trong tưởng tượng!
Ngay khi cự chùy thanh thế to lớn chạm vào trường đao đã bay ngược ra ngoài!
Giây tiếp theo, trường đao bổ dọc theo đầu Sử Cảnh Sơn chém thẳng xuống dưới, cho đến hoàn toàn bổ ra.
…
“Binh”! “Xoẹt”!
“Pụp”, “pụp”.
Phía trên sàn đấu, phát ra âm thanh vang dội.
Hai âm thanh đầu tiên là tiếng chiếc búa khổng lồ bị văng ra xa, va vào hàng rào vòng, sau đó rơi xuống đất.
Hai âm thanh theo sau đó chính là âm thanh Sử Cảnh Sơn bị đao Cửu Lê chém đôi người rơi xuống mặt đất.
Hai nửa người này chém cũng khá là đều nhau, thời gian rơi xuống cũng không sai lệch mấy.
Hơn nữa lúc đồng thời rơi xuống đất, chỗ thân thể bị chém làm đôi rơi nội tạng ra.
Đống nội tạng đó hoàn toàn bị ngâm trong một bể máu tươi.
Trên cái đầu bị xẻ đôi của hắn, hai con mắt vẫn còn đang mở to ra.
Như thể không hề phản ứng được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Không chỉ có người chết đi là hắn không hề phản ứng lại, mà toàn bộ những người khác trong đại hội cũng không có phản ứng lại.
Mấy chục nghìn người trên khán đài như bị ấn nút tạm dừng, trong chốc lát như thể không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Một đám tuyển thủ ở dưới sàn đấu còn chưa kịp khiêu chiến đều trợn mắt, há mồm, cả đám chết lặng.
Thậm chí ngay cả những người chơi vừa đánh nhau trên võ đài cũng ngừng đánh nhau, hai người cùng nhau nhìn vào võ đài số 18.
Một nhát!
Chỉ dùng một nhát đao!
Sử Cảnh Sơn!
Cao thủ đệ nhị Kinh Đô!
Xếp hạng thứ bảy trong bảng xếp hạng Vương quốc Rồng!
“Chiến Thần Điên Cuồng” đời sau truyền xa về sự hung tàn, khát máu!
Ngay cả toàn thây cũng không hề giữ lại được!
“Chuyện này là không thể nào! Ta đang nằm mơ sao? Chắc chắn là không phải thật! Người mạnh như vậy lại có thể bị hạ gục trong nháy mắt!”
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người ở trên khán đài, bao gồm cả Lý Lập Hiên.
“Này phải mạnh đến như thế nào, mới có thể có khoảng cách lớn đến như vậy! Này không đơn giản chỉ là trấn áp thôi đâu, đây hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.”
Đây là tiếng lòng của tất cả những người tham gia dự thi.
Hầu hết bọn họ đều là nhân viên có thực lực nhất định.
Cho nên càng hiểu rõ sự chênh lệch giữa người áo đen và Sử Cảnh Sơn hơn người xem.
Mà Trương Nguyên Trung số một trên sàn đấu đã hoàn toàn ngây dại.
Hắn đưa bản thân mình vào trong trận đấu vừa rồi, rất nhanh đã đưa ra kết luận.
Nếu như người ban nãy đứa ở phía đối diện người áo đen là hắn, vậy thì chỉ có thể rơi vào kết cục y hệt như Sử Cảnh Sơn thôi!
Chuyện này sao có thể chứ!!!
Sao có thể giết chết người xếp hạng thứ hai trên bảng xếp hạng Vương quốc Rồng chứ!