Trừ phi hắn là...
“Nhai Tí!!!”
Đột nhiên, một tiếng hô này phá vỡ sự im lặng của toàn bộ hội trường.
Ngay sau đó, cái âm thanh kia hô lên:
“Các ngươi mau nhìn xem, mau kiểm tra thông tin cơ bản của hắn!”
Thông tin cơ bản?
Trước kia cũng không phải là hắn không cho người đi kiểm tra thông tin của người áo đen, nhưng mà nhìn ra rõ ràng đều là dấu hỏi chấm mà!
Nghe thấy lời này, không ít người thử liếc xem qua một cái.
“Thông tin cơ bản”
Biệt danh: Nhai Tí
Nghề nghiệp: Binh chủ
Danh hiệu: Có một không hai
Cấp bậc: cấp 22
Ồ, hóa ra danh hiệu của lão đại “Nhai Tí” là Có một không hai à.
Đợi đã!
Người áo đen trên sân ấy vậy mà lại là Nhai Tí?
Người đàn ông giống như chỉ có thể tồn tại trong thần thoại đó?
Người đàn ông mà từ sau khi trò chơi tận thế giáng xuống, vẫn luôn đứng đầu thế giới đó?
Nhưng mà “Nhai Tí” chẳng phải là người của Ma Đô sao?
Bảng xếp hạng trang bị đứng thứ nhất vẫn là “Đồng phục người giữ gìn trật tự Ma Đô” của hắn, sao đột nhiên lại đến kinh đô?
Trong chốc lát, trong lòng mọi người tràn ngập những nghi hoặc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, có quá nhiều thông tin, khiến cho người ta khó mà tiếp nhận hết được.
So sánh với việc Sử Cảnh Sơn bị giết ngay lập tức, một tin tức thường khiến mọi người chấn động, có vẻ không có gì đáng chú ý.
Cái gì cơ?
Sử Cảnh Sơn bị giết rồi!
Là ai giết?
“Nhai Tí” giết sao?
Vậy thì không sao cả.
Chuyện cỏn con do lão đại “Nhai Tí” làm này đáng để kinh ngạc sao?
Tuy rằng cũng có người tò mò tại sao “Nhai Tí” lại muốn giết Sử Cảnh Sơn.
Nhưng mà bây giờ mọi người muốn làm nhất đó chính là nhìn thấy khuôn mặt thật của lão đại “Nhai Tí”.
Lâm Tử Lạc cũng không thèm để ý ánh mắt của mấy chục nghìn người này.
Thông tin của hắn có thể bị nhìn thấy, cũng là vù hắn chủ động đóng lại tác dụng che giấu của “Mặt ảo ác ma”.
Còn về nguyên nhân gì mà làm như vậy...
Còn cần phải nêu nguyên nhân sao?
Cho dù hắn không mở ra, bất kỳ ai có một chút thông minh đều có thể đoán được danh tính của hắn sau sự việc này.
Chi bằng cứ thoải mái mà tuyên bố sự riêng tư này, tuyên bố với mọi người ở Kinh đô rằng – Ta chính là “Nhai Tí”!
Lâm Tử Lạc nhìn về phía khán đài.
Khán đài vẫn cứ duy trì trạng thái lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều quan sát thật cẩn thận nhất cử nhất động của Lâm Tử Lạc.
Có vẻ như bọn họ muốn thông qua việc này bày tỏ thái độ tôn kính đến với thân phận “Nhai Tí” này của Lâm Tử Lạc.
Lâm Tử Lạc nhìn một vòng xung quanh khán đài, , thành công tìm được Lý Lập Hiên mặt đỏ bừng đang ngồi ở hàng ghế phía trước giữa đám đông dày đặc.
Vốn dĩ Lý Lập Hiên bị tức đến nỗi toàn thân phát run.
Người khác bởi vì thân phận của “Nhai Tí” mà không thèm để ý đến cái chết của Sử Cảnh Sơn, nhưng mà hắn không được!
Lý gia đã đầu tư vào nhà Sử Cảnh Sơn không biết là bao nhiêu tài nguyên! Tốn bao nhiêu thời gian!
Việc thực hiện kế hoạch của hắn cũng hoàn toàn không thể tách rời khỏi sức mạnh của Sử Cảnh Sơn.
Nhưng mà.
Một người mạnh như vậy!
Một người được ủy thác kỳ vọng nhiều như vậy!
Đã bị tên Nhai Tí này chém một nhát đã chết rồi?
Nhưng mà khi nhìn thấy “Nhai Tí” ở trên sàn đấu nhìn về phía hắn, hắn lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Còn gật đầu “thân thiện” với “Nhai Tí”, coi như một lời chào hỏi.
Coi như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy đó.
Hắn hiểu rõ ràng, sau khi trêu chọc phía chính phủ, lại động đến loại người mạnh nhất “Nhai Tí” tuyệt đối là không phải một lựa chọn sáng suốt gì cho cam.
Nơi này là trò chơi ngày tận thế, sức mạnh của một người mạnh là tuyệt đối không thể coi thường.
Trùng hợp thay, Lâm Tử Lạc lại không nghĩ như vậy.
Hắn mở miệng.
Âm thanh không lớn, nhưng mà dưới tình huống tất cả im lặng như này, đa số người vẫn có thể nghe được.
“Ta tên là “Nhai Tí”.”
“Là tên “Nhai Tí” trong có thù tất báo.”
“Lý gia, chuẩn bị tốt cho sự trả thù của ta chưa?”
Vừa dứt lời, một làn sóng nữa lại dâng trào.
Lão đại “Nhai Tí” lần đầu xuất hiện ở trước mặt người dân Kinh đô, ấy vậy mà lời thốt ra lại là lời như vậy!
Cái tên gia tộc “Lý gia” này, ai mà không biết, ai mà không hiểu chứ.
Một con quái vật khổng lồ chiến cứ ở Vương quốc Rồng hàng nghìn năm!
Một huyền thoại dám tuyên chiến với giới quan chức ngày hôm nay!
Lúc này vậy mà lại bị một tồn tại huyền thoại khác lại ở trước mặt mọi người mở miệng nói muốn báo thù!
Cảnh tượng thú vị này thực sự là trăm năm hiếm gặp!
Trong chốc lát, sự yên tĩnh lại bị phá vỡ hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều bắt đầu thảo luận sổi nổi.
Không ít người bị kích động đến mức đỏ cả mặt lên, liên tục gào lên những tiếng hét chói tai.
“Ha ha ha, được! Được ;ắm! “Có thù tất báo”, hóa ra là muốn báo thù nhà họ Lý, không ngờ đến, thực sự không ngờ đến đó!”
Người đứng đầu khán đài bật cười sảng khoái.