Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 187 - Chương 187 - Cánh Cổng Hình Tròn

Chương 187 - Cánh Cổng Hình Tròn
Chương 187 - Cánh Cổng Hình Tròn

Lý Nhị vung cây trượng trong tay, một cánh cổng hình tròn tối tăm xuất hiện bên cạnh hắn.

Một con sói hoang mạnh mẽ bước ra khỏi cổng.

Lúc này, người mạnh quân đội đã vọt đến trước mặt Lý Nhị, đại đao trong tay cũng chém xuống.

Lý Nhị không hề hoảng hốt một chút nào, hắn thu hồi cây trượng, ngược lại lấy ra một thanh kiếm dài.

Thanh kiếm dài chém xuống, đánh trúng vào thanh kiếm của người quân nhân mạnh mẽ.

Chỉ có điều bởi vì thuộc tính chênh lệch nhau, Lý Nhị lảo đảo một cái, sau đó lùi về phía sau vài bước.

Người quân nhân mạnh mẽ đang chuẩn bị thừa thắng xông lên, con sói hoang bên cạnh lại ông lên.

Thuộc tính của con sói hoang này không cao lắm, nhưng lại thành công cản trở sự tấn công của người quân nhân mạnh kia.

Lý Nhị cũng nhân cơ hội này xông lên, chém một đao xuống cánh tay của tên quan nhân đó.

Không thể không nói, loại hình chiến đấu nhóm này thực sự hữu ích trong giai đoạn đầu của ngày tận thế.

Người mạnh mẽ trong quân đội cũng là một người cứng đầu, khi bị đao chém cũng không hề rên rỉ một tiếng nào.

Ném con sói hoang dây dưa với hắn sang một bên, liền chém một đao xuống hướng về phía Lý Nhị.

Lý Nhị nhẹ nhàng né tránh, cười âm hiểm, tiếp sau đó mở bàn tay ra.

Một làn sương đen ngay lập tức lan lên đến mặt của quân nhân, khiến cho hắn nhất thời mất đi tầm nhìn.

“Sương đen chói mắt: Phóng ra một màn sương đen bao phủ đầu đối thủ ở khoảng cách gần nhất, khiến đối thủ mất thị lực trong một khoảng thời gian.”

Đây là kỹ năng mà Lý Nhị học được thông qua sách vở.

Người mạnh quân đội hiển niên không hề phòng bị triệu hoán sư còn có chiêu thức ấy.

Sau khi bị mất đi tầm nhìn, dựa vào ấn tượng mà vung vài đường đao, nhưng cũng không thể chém trung Lý Nhị.

Ngược lại con sói hoang bị Lý Nhị điều khiển lại ngã xuống đất.

Lý Nhị nhân cơ hội tiến lên phía trước, một nhát đâm vào cổ của người mạnh quân đội.

“Đáng tiếc, chỉ có thể giết một tên, đều do tên “Nhai Tí” kia giết Sử Cảnh Sơn rồi, mới có thể khiến cho chúng ta lâm vào tình thế bị động.”

Lý Nhị cảm thánh nói, còn rất là tức giận mà đạp vào thi thể trên mặt đất.

Một loạt tiếng la ó xuất hiện trên khán đài.

Vị quân nhân mạnh mẽ này luôn tận tâm giúp đỡ dân thường.

Có một hình tượng vô cùng tốt đẹp trong lòng người dân.

Chỉ là không ngờ rằng, cứ như vậy mà bị chém chết trên sàn đấu.

Ánh mắt của hạng nhất sàn đấu Trương Nguyên Trung lộ ra vẻ đau khổ.

Hắn hận bản thân lên sàn đấu sớm như vậy, nhìn các huynh đệ của mình bị sỉ nhục lại không hề có biện pháp napf.

Kỳ thật không riêng gì sàn đấu này của Lý Nhị, ít ít nhân viên quân đội trên sàn đấu đã chịu sự khiêu chiến của Lý gia, bao gồm cả Vân gia và An gia.

Quân đội luôn chú trọng đến việc phân phối trang bị đồng đều và hợp lý.

Nhưng mà ba đại gia đọc đều là đem hết trang bị chất lượng tốt vào tay những kẻ mạnh đứng đầu.

Như vậy xét về phía trang bị thôi, nhân viên trong quân đội cũng đã rơi vào thế yếu.

Hơn nữa bọn họ đã điều tra tình báo của một số quân nhân, do đó mà cố tình nhắm vào họ.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, quân đội đã tổn thất vài cao thủ, còn có không ít nhân viên bị thương.

Ngay khi các quân nhân trên khán đài đang thảo luận về biện pháp đối phó, một ánh sáng dịch chuyển màu trắng chiếu sáng sân khấu thứ 13.

Lý Nhị, người đang lục soát thi thể để tìm trang bị trên võ đài, tỏ ra ngạc nhiên.

Hắn ta thực sự không ngờ rằng có người lại dám thách thức hắn.

Ánh sáng trắng tan đi, một người cao to xuất hiện ở trên sàn đấu.

Người đàn ông thân hình cao to này như thể một cái tháp sắt vậy, cơ bắp khắp người khiến cho trang bị áo giáp đều bị căng phồng cả lên.

Trên mặt còn mang mặt nạ che giấu thông tin, trong tay còn cầm một chiếc búa khổng lồ tỏa ra ánh sáng màu xanh.

Vừa thấy tư thế chính là một nhân vật tàn nhẫn rất mạnh mẽ.

Lý Nhị cau mày.

Tình báo mà hắn thu được cũng không có nhắc đến người này.

Nhưng mà dựa vào ánh nhìn vô tình trước đó, bỗng nhiên hắn nhớ đến người này lúc trước ngồi cùng với người áo đen “Nhai Tí”.

Chết tiệt!

Lý Nhị cũng không rảnh hơi mà đi thu gom trang bị, mà là đề cao cảnh giác với Đại Ngốc vừa lên sàn.

Hắn không hề đầu hàng, hắn cũng không nghĩ sẽ đầu hàng.

Nhưng thật ra Đại Ngốc cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ là hắn nhớ rõ một câu mà Lâm Tử Lạc dặn hắn trước kia lên sàn là.

“Chỉ cần ngươi giết chết Lý Nhị, ta sẽ cho ngươi ăn một món thơm ngon gấp đôi gà quay!”

Trời đất ơi, thế gian này còn có món ăn ngon gấp đôi gà quay cơ đấy!

Chuyện liên quan đến đồ ăn, có thể nói là Đại Ngốc toàn lực ứng phó!

Nhìn Lý Nhị trước mắt, Đại Ngốc tạm dừng một chút, nhấc cây búa của mình vọt qua đó.

Lúc này Lý Nhị cũng làm xong công tác chuẩn bị.

Bình Luận (0)
Comment