Cả An gia có nhiều người như vậy, hôm nào mua thẻ vật tư còn cả trang bị cũng tốn rất nhiều tiền vàng.
"50 nghìn đồng vàng!"
Cuối cùng An Chí Minh cũng lên tiếng.
"50 nghìn không được, quá ít. Để ta giảm chút cho ngươi, 150 nghìn đồng vàng!"
Lâm Tử Lạc "Tốt bụng" nói.
"Ta không có 150 nghìn đồng vàng, tối đa chỉ 80 nghìn đồng vàng."
An Chí Minh lắc đầu, cắn răng nói.
Chẳng thể trách hắn, mà mỗi gia chủ đều "Tính toán chi li" .
80 nghìn đồng vàng, tính theo cấp zombies hiện tại thì cũng phải giết liên tục 8 nghìn con!
"80 nghìn đồng vàng không được. Thật ra trong này còn có người có thể gây ảnh hưởng lớn đến vật tư của An gia, đến lúc đó các ngươi không chỉ tổn thất 80 nghìn thôi đâu."
Lâm Tử Lạc lại ném thêm một quả bom nặng ký.
An Chí Minh thở gấp.
"100 nghìn, cùng lắm chỉ 100 nghìn, không thể nhiều thêm một đồng!"
. . .
Bóng đêm tối dần.
Cửa sổ ở tầng trên quán trọ nhỏ mở tung.
Một người mặc áo đen chui vào trong.
"Chậc chậc chậc, không ngờ lại có ngày kiếm được nhiều tiền vàng dễ dàng như vậy.”
Lâm Tử Lạc nằm trên giường, đắc ý nhìn số dư trong tài khoản của mình.
Số tiền này còn nhiều hơn khi rời khỏi cửa hàng Kinh Đô tận 120 nghìn đồng vàng!!!
…
…
120 nghìn đồng vàng là khái niệm gì?
Có nghĩa là phải giết liên tục hơn mười nghìn con zombies mới có được số tiền nhiều như thế.
Kể cả không cần ăn uống, Lâm Tử Lạc cũng phải giết liên tục ba ngày ba đêm mới có thể giết được nhiều zombies như thế.
Đó là nếu hắn không cần bổ sung tinh thần lực hay thể lực, hơn nữa đám zombies còn tự chạy đến chịu chết mà không tấn công, thì hắn mới có thể thực hiện hành động vĩ đại như thế.
Nếu người bình thường, e rằng phải tốn cả năm.
Kết quả thì sao?
Chỉ cần khua môi múa mép, sau khi tan cuộc, số tiền này đã xuất hiện trong tài khoản của Lâm Tử Lạc.
Đây mới là tri thức thay đổi số phận!
Chỉ tiếc rằng hắn vẫn chưa thể điều tra Vân gia, nếu không cũng sẽ kiếm được một món lớn.
Còn lại là Quan Phương.
Dù thế nào Quan Phương cũng phải bỏ số tiền gấp đôi An gia, hắn mới nói cho họ những thông tin đó.
Hơn nữa sau khi trận chung kết ngày mai kết thúc “Phiếu đánh cược” có thể đổi ra 120 nghìn đồng tiền vàng.
Đêm mai hắn sẽ có thể mang tiền đi lấy “Ba bộ Kinh Đô”.
Tiện thể cũng có thể cho Đại Ngốc một bộ.
Hoàn hảo!
Tâm trạng Lâm Tử Lạc rất tốt, hắn nằm trên giường, lấy “Quyển trục lời thề Hỏa Diễm” và “Quyển trục Thủy Chi Ba Động”.
Đây là lúc học thêm kỹ năng mới.
“Quyển trục lời thề Hỏa Diễm” : Quyển trục cấp đồng dùng một lần. Ký khế ước với sức mạnh hỏa diễm và vũ khí liên quan, từ đó nhận được khả năng tấn công bằng vũ khí hỏa diễm.
Hiệu quả: Sau khi sử dụng, có thể khiến hỏa diễm bám vào vũ khí, mỗi lần dùng vũ khí đều tăng khả năng tấn công, hơn nữa còn có thêm tác dụng thiêu đốt.
Đây là kỹ năng Lâm Tử Lạc lựa chọn cẩn thận.
Có thể coi như đây là một kỹ năng loại Buff, hơn nữa còn phù hợp với nghề nghiệp loại chiến sĩ.
Nếu đọc giới thiệu bên ngoài thì trông có vẻ bình thường chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng quyển trục dùng một lần có giá gần 10 nghìn đồng vàng thì chắc chắn không thể đơn giản như thế.
Với cái giá này, hắn thừa sức mua trang bị hoặc đạo cụ cấp bạc.
Đầu tiên Lâm Tử Lạc triệu hồi nguyên tố Hỏa.
Giống như lúc trước, phải tốn một chút thời gian để làm quen với nguyên tố Hỏa, đợi khi có thể điều khiển thuần thục nguyên tố Hỏa, mới có thể bắt đầu học kỹ năng.
Tuy nhiên, nhờ có kinh nghiệm từ lần trước, nên Lâm Tử Lạc nhanh chóng chơi đùa ngọn lửa trong bàn tay thành rất nhiều hình dạng.
Sau đó, hắn lại mở quyển trục, một ngọn lửa đỏ đại diện cho "Lời thề Hỏa Diễm " xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn cũng không sợ làm phiền người khác, liên tục mô phỏng lại ngọn lửa này.
Một lần, hai lần, ba lần. . . 107 lần.
Tuy nhiên theo thời gian, ngọn lửa trong tay Lâm Tử Lạc tồn tại càng lúc càng lâu.
Nhưng mãi cho đến khi ngọn lửa trên quyển trục bị dập tắt, hắn vẫn không thể thực hiện “Lời thề Hỏa Diễm".
Xong rồi, hắn đã đánh giá thấp mức độ khó khăn khi học "Lời thề Hỏa Diễm".
Muốn tạo được ngọn lửa này, mức độ phức tạp và khó khăn còn gấp năm lần "Thuật Hỏa Cầu" lúc trước!
Chẳng trách nó có giá 10 nghìn đồng vàng.
Lúc này Lâm Tử Lạc đã vô cùng mệt mỏi, trán hắn toát đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Hắn đã dùng gần hết tinh thần lực, "Bình mana nhỏ" cũng bị hắn uống mất hai bình.
Có điều hắn cũng sẽ không bỏ cuộc như vậy, khó khăn lắm mới có hứng, nếu từ bỏ sau này sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Chẳng bằng rèn sắt khi còn đnag nóng, quyết tậm học xong kỹ năng này. Dù sao chắc chắn nó cũng sẽ vô cùng mạnh.
Mà hắn lại hiểu rõ bản thân mình.
Hắn tin rằng lần tiếp theo sử dụng quyển trục, hắn sẽ học thành công kỹ năng này!
Nói là làm, Lâm Tử Lạc nhảy ra khỏi cửa sổ.
Đợi khi Lâm Tử Lạc tiếp đất, hắn lại cạn lời.
Vì rất đúng lúc, hai tên cảnh sát kia lại vừa hay đến đây tuần tra.
Hai cảnh sát yên lặng nhìn nhau, sau đó họ ăn ý quay đầu rời đi.
"Ta nghĩ ta mệt quá rồi, giờ còn xuất hiện cả ảo giác. Hầy, chúng ta hãy đến chỗ khác tuần tra, nâng cao tinh thần."
Cảnh sát dẫn đầu dụi mắt, cứ như không nhìn thấy gì. Hắn dẫn cảnh sát đi sau quay lưng đi về hướng khác.
Lâm Tử Lạc phủi bụi bẩn gần như không tồn tại trên bộ quần áo đen, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía "Cửa hàng Kinh Đô ".