“Hiện tại, vùng an toàn Kinh Đô và một số khu vực xung quanh sẽ bước vào giai đoạn phong tỏa toàn diện, và phong ấn sẽ không được dỡ bỏ cho đến khi làn sóng zombie kết thúc.”
“Trong thời gian phong ấn, người chơi trong vùng an toàn sẽ không thể rời đi và người chơi ngoài vùng an toàn sẽ không thể vào.”
“Người chơi ở vùng an toàn Kinh Đô vui lòng chuẩn bị sẵn sàng để chống lại làn sóng Zombie.”
“Sau khi chống lại thành công làn sóng Zombie, vùng an toàn ở Kinh Đô sẽ được hệ thống công nhận, có được một số quyền vùng an toàn nhất định.”
Giọng điệu thông báo đến từ trò chơi ngày tận thế vẫn không có bất cứ cảm tình gì như cũ.
Nhưng mà mọi người nghe ở bên trong tai, lại giống như là sét đánh nứt trời vậy đó.
Lâm Tử Lạc ngồi ở trên ghế cũng không nhịn được mà cau mày.
Ấy vậy mà làn sóng Zombie lại bị những hành động hoãn lại trước đó của Lý gia bị đẩy lên trước rồi?
Loại chuyện này chưa từng nghe thấy bao giờ!
Bình thường làn sóng Zombie xuất hiện đều phải thỏa mãn ba điều kiện.
Thứ nhất: Khu an toàn được xây dựng đạt đến tiêu chuẩn mà hệ thống đồng ý.
Thứ hai: Số lượng Zombie tích lại phù hợp với tiêu chuẩn.
Thứ ba: Vua Zombie có thể ra đời trong đoàn Zombie để chỉ huy.
Chỉ khi thỏa mãn ba điều kiện này, làn sóng Zombie mới có thể bị kích hoạt.
Nhưng mà bây giờ, khu an toàn của Kinh Đô cùng lắm mới xây dựng được một nửa, vậy mà đã kích hoạt làn sóng Zombie.
Tuy rằng quy mô của làn sóng Zombie này cũng rất khó để đạt đến mức độ bình thường.
Nhưng mà nghĩ như thế nào thì thực lực cũng cao khu an toàn trước mắt này rất nhiều.
Toàn bộ bên trong phòng họp, vốn dĩ bởi vì thân phận của Hà Mộc bị “Nhai Tí” vạch trần mà chấn động ngay lập tức đã yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người khó khăn mà tiêu hóa cái tin tức này.
Ngay cả Hà Mộc cũng bị mọi người phút chống quên đi.
Nhưng Hà Mộc, người bị tiết lộ danh tính cũng không còn quan tâm nữa.
Mạng cũng sắp không còn nữa rồi, con trai thì vẫn đang lẩn trốn với Lý gia, hắn có gì phải lo sợ chứ?
Điều tiếc nuối duy nhất chính là bản thân bị vạch trần quá đột ngột, không có chuẩn bị đồ vật để tự sát.
Nhìn sắc mặt trầm tư của mọi người, hắn mở miệng hô lớn lên:
“Ha ha ha ha, tên già Lý Lập Hiên cũng ra gì đấy, làn sóng Zombie đột kích, ta không tin là không thể phá bỏ khu an toàn này, các ngươi đều phải chết, các ngươi đều phải chết!”
“Đủ rồi!”
Thủ trưởng Tiết xông lên phía trước, tát cho Hà Mộc một cái tát thật mạnh.
Hà Mộc bị cái tất này làm cho ngã xuống đất, mà tiếng cười trong miệng hắn cũng không dừng lại.
Lâm Tử Lạc đứng lên, xách Hà Mộc trên mặt đất lên, mở miệng nói.
“Tướng quân Trương, ta đã giúp các ngươi chỉ điểm ra một tên gián điệp đó, thông tin này ta tặng cho các ngươi miễn phí, để báo đáp, ta lấy tên này không có vấn đề gì chứ?”
Tuy rằng lời nói ra như vậy, Lâm Tực Lạc trực tiếp ôm Hà Mộc lên tay, căn bản không thèm xem là có đồng ý hay không.
Nhìn thấy loại tình hình này, Trương Nguyên Trung còn chưa kịp mở miệng, thủ trưởng Tiết đã mở miệng nói:
“Không thành vấn đề, ta chỉ hy vọng tên giặc phản quốc này có thể chết thê thảm một chút.”
Tất cả mọi người đều biết đây là một câu nói vô nghĩa.
Là người rơi vào trong tay “Nhai Tí”, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Vào lúc này, trong phòng họp không còn ai dám lên tiếng.
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của Lâm Tử Lạc liếc nhìn xung quanh một vòng, khiến không ít người trong phòng họp rùng mình.
Tiếp sau đó, hắn xách Hà Mộc rời đi.
Nội dung của cuộc họp không cần phải nghe tiếp nữa.
Chuyện phát động làn sóng Zombie này, cũng đã định sẵn là đối phó với Lý gia, phía chính phủ sẽ toàn lực ứng phó.
Mà sở dĩ Lâm Tử Lạc xách Hà Mộc đi, chính là bởi vì muốn từ trong miệng hắn moi được thông tin gì đó liên quan đến Lý gia.
Hắn chưa bao giờ quên sự thật mà Lý gia đàn trốn tránh.
Chỉ cần có một chút cơ hội, đương nhiên phải tìm ra vị trí của tên Lý Lập Hiên kia.
Ngay cả khi cơ hội có được thông tin này là rất mong manh.
Khi Lâm Tử Lạc xách Hà Mộc ra khỏi tòa nhà có phòng họp, nhìn thấy tình hình cũng không quá mức hỗn loạn.
Không ít người còn đang tụ tập trên quảng trường lớn thảo luận xem đến cuối cùng làn sóng Zombie này là có ý gì, lại là quy mô như thế nào.
Rất hiển nhiên, bởi vì sự hiểu biết của bọn họ đối với tình hình làn sóng Zombie không sâu, đương nhiên sẽ không quá sợ hãi đối với làn sóng Zombie.
Người không biết không sợ.
Đương nhiên cũng sẽ không thiếu những người ý thức được nguy cơ.
Không ít người đã bắt đầu chuẩn bị vũ khí đối mặt với làn sóng Zombie, vật tư, thậm chí có người còn bắt đầu triệu tập đồng đội.
Đương nhiên lúc mọi người nhìn thấy “Nhai Tí” xách Hà Mộc đi ra, tất cả đều đồng loạt cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Có điều, bọn họ cúi đầu nhưng vẫn nhỏ giọng nói thầm.
“Đó chẳng phải là bộ trưởng gì đó sao, Hà Mộc à? Mấy ngày trước còn nhìn thấy hắn nói chuyện.”
“Trời đất ơi, bộ trưởng cũng bị “Nhai Tí” xách như xách con gà trong tay thế kia, “Nhai Tí” đã đỉnh đến mức như vậy rồi sao?”