Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 213 - Chương 213 - Thương Hại

Chương 213 - Thương Hại
Chương 213 - Thương Hại

“Ta chỉ biết là dù hắn có là bộ trưởng gì đi chăng nữa, nếu rơi vào tay “Nhai Tí”, kẻ dám trực tiếp đối đầu với nhà họ Lý, hắn cũng sẽ rất đáng thương!”

Nghe lời này, mọi người dùng ánh mắt “thương hại” nhìn Hà Mộc.

Mà Hà Mộc trong tay Lâm Tử Lạc nhìn ánh mắt “thương hại” của mọi người, bất giác nuốt nước bọt.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy "Nhai Tí".

Tuy rằng nghe nói tên “Nhai Tí” này rất tàn bạo, nhưng mà chung quy là vẫn chưa có nhận ra rõ ràng.

Lâm Tử Lạc vừa xách Hà Mộc đến giữa quảng trường, Đại Ngốc đang đợi ở cửa cũng theo sát phía sau hắn.

Sau đó, Lâm Tử Lạc ném Hà Mộc vào giữa quảng trường.

Hà Mộc trực tiếp ngã trên mặt đất kêu lên một tiếng thảm thiết.

Nhưng miệng vẫn không lúng túng như cũ, mở miệng nói:

“Ngươi mau giết ta đi, đợi khi làn sóng Zombie đến, vùng an toàn sẽ bị phá hủy hoàn toàn, khi đến lúc đó các ngươi phải xuống dưới đó cùng ta! "

Quần chúng xung quanh ồ lên.

Tuy rằng bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe Hà Mộc nói, giống như là làn sóng Zombie vừa mới phát sinh chắc chắn có liên quan đến hắn.

Lại kết hợp với chuyện vừa xảy ra, Lý gia đã dụ dỗ tang thi tấn công vùng an toàn, nghĩ ra điều gì đó cũng không khó.

Lâm Tử lạc cũng không quan tâm Hà Mộc nói cái gì, mà trực tiếp lôi một cuộn giấy từ trong không gian lưu trữ ra, hơn nữa ngay lập tức bóp nát.

“Kết giới cách âm: đạo cụ bấp bậc đồng, sử dụng một lần, có thể hình thành một kết giới cách âm đường kính 5 mét, kết giới cũng không có năng lực phòng hộ, một khi bị đánh vỡ sẽ rách nát vĩnh viễn, nhưng mà có thể có hiệu quả trong việc ngăn cản sự lan truyền của âm thanh, thời gian sử dụng kết giới liên tục trong 30 phút.”

Một vòng kết giới nửa trong suốt dâng lên, bao bọc lấy Lâm Tử Lạc và Hà Lâm.

Mà trong tay Đại Ngốc cầm búa lớn, giống như một người bảo vệ canh gác ở bên ngoài kết giới.

Hà Mộc không biết Lâm Tử Lạc làm cái gì rồi, hắn vẫn còn tiếp tục ở đó châm chọc:

“Khu an toàn đã bị phong ấn, một người cũng không thể chạy thoát được, các ngươi đều phải xuống dưới đó với ta, mọi người đều phải chết cùng ta!”

“Bép”

Một cái tát thật mạnh đập vào mặt Hà Mộc.

Tuy rằng Lâm Tử Lạc đã kiềm chế lại không phát huy tối đa sức mạnh, nhưng mà cái tát này vẫn khiến cho Hà Mộc văng ra một đoạn ngắn.

Đôi mắt Hà Mộc cũng bị lồi ra, hắn ta hơi mở miệng, mấy cái răng rơi xuống.

“Lý gia, không đúng, Lý Lập Hiên bây giờ đang ở đâu?”

Lâm Tử Lạc mở miệng nói.

“Muốn tìm thằng nhóc Lý Lập Hiên đó, ta không nói cho ngươi biết đâu.”

Mặc dù khuôn mặt đau rát, nói chuyện vẫn còn lọt gió, Hà Mộc vẫn lắc đầu nói.

Lâm Tử Lạc không có lựa chọn tát hắn lần nữa, nếu lại tát hắn, Hà Mộc thật sự sẽ không nói nên lời.

Vì vậy, hắn đã lấy ra “Dao găm thối” mà hắn luôn trân trọng từ không gian lưu trữ ra.

Đó là "Lưỡi uốn ván" mà hắn yêu thích nhất.

“Cứng miệng? Ta thích nhất là người cứng miệng đó.”

Lâm Tử Lạc cầm “Dao găm thối” thưởng thức một chút, mở miệng nói.

Mặc dù cách một cái mặt nạ, Hà Mộ cũng có thể

cảm thấy biểu cảm dưới chiếc mặt nạ của "Nhai Tí” giống như khuôn mặt tươi cười của ác quỷ được miêu tả trên chiếc mặt nạ.

“Tà ác”!

Quảng trường Kinh Đô trung tâm của khu an toàn Kinh Đô.

Lúc này, đang có không ít người tụ tập lại.

Bọn họ đều mở to hai mắt mà nhìn, nhìn cái tấm chắn nửa trong suốt ở trung tâm quảng trường.

Người đứng bên trong tấm chắn là nhân vật truyền kỳ nổi tiếng nhất gần đây — Nhai Tí.

Tuy rằng cũng không biết sự việc cụ thể là gì, tuy rằng không nghe thấy tiếng của hai nhân vật bên trong tấm chắn đó.

Nhưng mà chuyện mà “Nhai Tí” làm thì có thể là chuyện nhỏ sao?

Ngay cả thông tin “Làn sóng Zombie đột kích” vừa mới nhận được cũng bị bọn họ ném ra phía sau.

Một đám người cách phía xa xa, “ăn dưa hóng chuyện.”

Có điều, rất mau, “dưa” của bọn họ cũng không còn thơm như vậy nữa.

Bởi vì, “Nhai Tí" trong rào chắn thực sự đã lấy ra một con dao găm.

Vết rỉ sét trên con dao găm và lưỡi dao không đều.

Cho dù cách nhau khá xa, cũng khiến trong lòng bọn họ cảm thấy căng thẳng.

Ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy “Nhai Tí” đâm con dao găm bào lòng bàn tay Hà Mộc.

Xuýt~~~

Mọi người hít hà một hơi.

Tuy rằng không nghe thấy tiếng kêu của Hạ Mộc, nhưng mà chỉ cần nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn ta cũng có thể biết được hắn ta đang phải trải qua loại tra tấn nào.

Lão đại “Nhai Tí” đừng có dại mà chọc vào!

Tất cả những người chứng kiến ​​cảnh tượng này lúc này đều đạt được sự đồng thuận "thần giao cách cảm".

Bên trong tấm chắn.

“Vân không chịu nói sao?”

Lâm Tử Lạc bình đạm mở miệng nói.

Hà Mộc giống như không hề nghe thấy gì hét lên một tiếng đinh tai nhức óc.

nhìn con dao găm hoen gỉ găm ở trong tay Hà Mộc, hắn còn có tâm trạng mà lắc lư cái cán dao vài lần.

Cơn đau nhức lại lần nữa tiến đến, Hà Mộc lại kêu lên một tiếng thảm thiết lần nữa.

“Giết ta đi, mau lên, giết ta đi, xin ngươi hãy giết ta ddi1”

Hà Mộc khóc lóc thảm thiết, cố nén đau nhức mà cầu xin.

Hắn không phải là người chưa từng trải qua đau đớn, nhưng mà loại đau đớn này tương đương như thể thịt nát xương tan khiến hắn vồ cùng khát khao được chết đi cho xong việc.

Bình Luận (0)
Comment