Ngay khi người chơi ở những nơi khác nhau tại Trung Quốc đang khiếp sợ hành động vừa rồi của "Nhai Tí".
Nhưng họ không biết, người ở Kinh Đô không còn tâm trạng để quan tâm đến sự thay đổi của bảng xếp hạng trang bị.
"Tình hình bên ngoài bây giờ thế nào rồi? Đã thăm dò rõ chưa?”
Trương Nguyên Trung hỏi.
Đội trưởng mới đi điều tra bên ngoài về nói:
"Chúng ta đã tiến hành thăm dò xung quanh, chỉ cần đến nơi cách khu an toàn 1000m, đều sẽ xuất hiện phong ấn của trò chơi tận thế, cũng chính là màn chắn trong suốt.”
"Chúng ta vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, tuy nhiên dù dùng cách gì cũng không thể phá vỡ màn chắn kia."
"Giờ vẫn chưa thấy dấu vết xuất hiện của sóng zombies, nên không thể biết được quy mô và mức độ của sóng zombies."
Trương Nguyên Trung và các tướng lĩnh khác rơi vào trầm tư.
Nếu còn tấm màn chắn này thì có nghĩa họ không thể biết được thông tin, thậm chí cũng không biết sóng zombies sẽ tấn công từ hướng nào.
Cho nên rất khó để chuẩn bị các biện pháp phòng ngự.
Hoặc là gia cố tất cả các hướng, thế nhưng chỉ mấy giờ ngắn ngủi thì hoàn toàn không kịp.
Mà màn chắn chỉ có thể chắn 1000m trước mặt họ.
Giờ đã đến giai đoạn ban đêm, zombies nhận được buff ban đêm nên tốc độ của chúng rất nhanh.
1000m hoàn toàn không đủ để ngăn cản zombies đến bên ngoài khu vực an toàn.
"Cục diện bây giờ rất khó khăn, cũng may có đại hội thi đấu, nên hầu hết người chơi đều không thể rời khỏi khu vực an toàn."
Một người tướng lĩnh nói.
"Nói thì nói như thế, tuy nhiên người còn chẳng đủ. Đừng quên Lý gia đã mang theo rất nhiều người."
"Dựa theo sức chiến đấu mà chúng ta đang có, cùng lắm chỉ có thể bố trí phòng ngự theo hai hướng."
Trương Nguyên Trung lắc đầu nói.
"Cho nên, giờ chúng ta cũng chỉ có thể đánh cược, cược xem sóng zombies sẽ tấn công từ hướng nào!"
Một tướng lĩnh lên tiếng.
"Đầu tiên bố trí phòng ngự ở hai hướng có khả năng bị tấn công nhất, nếu như hai hướng khác xuất hiện zombies, thì phải nhanh chóng điều nhân viên đến đó."
"Có thể điều khẩn cấp, thế nhưng nếu không có phương án phòng ngự thì sẽ tổn thất rất nhiều người.”
"Không có thời gian để do dự đâu, giờ phải nhanh chóng quyết định xem nên bảo vệ hai hướng nào."
"Hai hướng Đông Tây!"
Cuối cùng Trương Nguyên Trung ra quyết định.
Quyết định của hắn không phải không có lý.
Tường thành phía tây khu vực an toàn vẫn chưa xây xong.
Vì hành động của Lý gia nên tường thành phía đông cũng xuất hiện lỗ hổng lớn.
Nếu zombies thật sự tấn công vào hai hướng này, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất lớn nhất.
Trước khi ra lệnh chuẩn bị cho trận chiến, tất cả nhân viên trong khu vực an toàn đều đã được điều động để dốc toàn lực bảo vệ khu an toàn.
Không tham gia không được, xung quanh khu vực an toàn đều đã bị vây kín, muốn chạy cũng không thể, trừ khi trốn trong nhà.
Tuy nhiên nếu khu vực an toàn bị đánh phá, vậy người trốn trong nhà vẫn không thể tránh khỏi cái chết.
Việc liên quan đến tính mạng, không thể không dốc sức.
. . .
Mà Lâm Tử Lạc vừa quay về quán trọ cũng bắt đầu tiến hành chuẩn bị trước trận chiến.
Tuy nhiên kể cả hàng phòng thủ của khu vực an toàn có bị phá vỡ, hắn vẫn còn lòng tin rằng mình có thể chạy trốn.
Nhưng chắc chắn hắn không thể gánh nổi hình phạt nếu khu vực an toàn bị phá hủy.
Tất cả người chơi trong khu vực Kinh Đô đều sẽ bị hạ cấp, phần thưởng khi giết chết zombies trong khu vực an toàn cũng giảm, giá cả trong cửa hàng tăng gấp đôi…
Nếu một khu vực an toàn thất thủ, sẽ ảnh hưởng rất lớn với những người sống trong khu vực đó!
Hắn cần sắp xếp lại đồ đạc trong không gian trữ vật.
Hắn muốn xem thử, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, liệu có thể học được "Dao động nước" hay không.
Trước trận chiến, dù có thể tăng sức chiến đấu lên bao nhiêu, cũng đều có thể phát huy tác dụng.
Tuy nhiên, trước đó. . .
Lâm Tử Lạc cười hì hì, ấn nút "Gửi".
“Người chơi khu vực Kinh Đô chú ý! Người chơi khu vực Kinh Đô chú ý!”
“Người chơi "Nhai Tí" tuyên bố thông báo cho toàn khu vực, bên dưới là nội dung thông báo.”
"Lý Lập Hiên, ngươi là đồ , * ngươi. Rõ ràng là gia chủ Lý gia, thế mà lại trốn chui chốn lủi. Không chỉ mất hết mặt mũi, mà còn khiến sóng zombies xuất hiện. Ngươi đúng là thứ cặn bã của loài người! *, ngươi đúng là đồ , đúng là chướng mắt, ngươi * đi."
"Đáng tiếc, thứ này giới hạn số từ, nếu không ta có thể mắng hắn liên tục 1000 chữ không trùng nhau."
Lâm Tử Lạc nhổ nước bọt rồi dùng chức năng thông báo của huy chương, sau đó hắn ôm tâm trạng sung sướng, mở quyển trục, học "Dao động nước".
…
…
"Nhai Tí! Nhai Tí! Đừng để ta có cơ hội bắt được ngươi! Đợi ta bắt được ngươi, chắc chắn ta sẽ chém ngươi thành nghìn mảnh!"
Ở nơi nào đó tại Kinh Đô, trong thư phòng của một biệt thự.
Lý Lập Hiên tức điên, hắn giận đến run người.
Hắn điên tiết ném tất cả những gì nhìn thấy trước mắt ra ngoài.
Dưới đất toàn là mảnh vỡ và đồ đạc ngổn ngang.