Lát sau hai bên đã chạm mặt nhau, đều bắt tay hữu nghị.
“Ha ha ha, vẫn luôn được nghe về danh tiếng của Đồ Lục Giả, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt.”
Lão già tóc trắng cười ha hả nói.
“Đâu có đâu có, ta cũng ngưỡng mộ uy danh của Thành chủ Thiên Liên thành ngươi đã lâu, hôm nay gặp mặt, cũng coi như thực hiện được mong ước.”
Lâm Tử Lạc rất phối hợp mà đáp lời.
“Khách sáo rồi, còn gọi Thành chủ gì nữa chứ. Tên thật của ta là Tô Chí Thượng, cũng chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi thôi, ngươi có thể gọi ta là anh Tô, còn bên cạnh ta đây chính là Phó Thành chủ Thiên Liên thành – Hướng Dụ, không biết người anh em ngươi…”
Khá lắm, để Lâm Tử Lạc hai mươi mấy tuổi gọi một lão già hơn bảy mươi tuổi là anh.
Người đàn ông trung niên – Hướng Dụ thấy mình được nhắc tới, bèn làm một cái lễ với Lâm Tử Lạc.
Lâm Tử Lạc cũng thuận theo đó mà nói:
“Tô lão ca, gọi anh em gì chứ, tên thật của ta là Lý Hạo Bác, bên cạnh đây là đàn em của ta, tên là Lý Đại Tráng.”
Hay lắm, cái tên “Lý Hạo Bác” mà Lâm Tử Lạc hay dùng lại một lần nữa online.
Hắn vốn định để người ta gọi Đại Ngốc là “Lý Vĩnh Sinh”, nhưng mà nghĩ lại Lý Vĩnh Sinh chính là lão tổ tông của Lý Hạo Bác đấy.
Nếu gọi như thế không phải là Đại Ngốc chiếm lời của mình rồi sao?
Nên hắn sửa thành “Lý Đại Tráng”.
“Lý Hạo Bác, tên rất hay, nghe là biết người có văn hóa! Vậy thì ta đành vô lễ gọi ngươi một tiếng Lý lão đệ vậy.”
“Nào nào nào, Lý lão đệ, còn cả người anh em Đại Tráng này xin mời qua đây, ta đã chuẩn bị một bữa tối khá phong phú để hoan nghênh mọi người.”
Tô Chí Thượng vội vàng nói ra.
Bốn người “trò chuyện vui vẻ” giữa một đám hầu gái, cùng nhau đi vào tháp Thành chủ cao ngất trời này.
…
Trong phòng tiếp khách của tháp Thành chủ.
Bữa tiệc tối cực kì xa hoa đã bắt đầu.
Trên chiếc bàn dài hình chữ nhật bày một đống lớn những món ăn tinh xảo, còn có rất nhiều món ăn mà Lâm Tử Lạc chưa từng gặp bao giờ.
Vừa lúc trước đó hắn đã đánh một trận lớn, năng lượng bị tiêu hao nghiêm trọng.
Cho nên Lâm Tử Lạc không hề khách khí mà ăn lấy ăn để.
Đại Ngốc thì lại càng không cần phải nói.
Từ sau khi vào cửa, nhìn thấy con gà quay đặt trên bàn kia, mắt hắn đã hoàn toàn không rời đi được.
Nếu không phải Lâm Tử Lạc âm thầm ngăn cản hắn thì sợ rằng hắn đã ôm luôn con gà quay mà gặm rồi.
Tô Chí Thượng lại không hề để ý đến hành động của bọn họ.
Bởi vì trong thế giới này, những người thuộc đoàn lính đánh thuê đều ăn uống như thế.
Hai bên bàn ăn đứng đầy hầu gái, bọn họ sẽ phụ trách bổ sung món ăn và bưng trà rót nước, lau miệng kịp thời.
Hầu gái đứng đầy phía bên trái bàn đều là các mỹ nữ theo tiêu chuẩn của Long Quốc, mỗi người bọn họ nếu là ở bên ngoài đều có thể được tôn sùng làm nữ thần.
Hầu gái đứng bên phải thì đều là các mỹ nữ kiểu nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, núi đồi cuồn cuộn, dáng người cực kì nóng bỏng.
Trước đó Tô Chí Thượng đều đã giới thiệu qua về bọn họ.
Những hầu gái tóc vàng mắt xanh này đều đào vong từ Thiên Thương thành tới, cuối cùng phải bán mình làm nô.
Cuối cùng Tô Chí Thượng còn hào phóng ngỏ ý nếu Lâm Tử Lạc cần thì cứ đem hết cả đám hầu gái này đi cũng được.
Chẳng qua Lâm Tử Lạc rất thẳng thắn từ chối.
Đợi tới khi bữa tiệc cũng đã gần tàn, Tô Chí Thượng buông đũa xuống, phất phất tay.
Hầu gái ngồi xung quanh và thậm chí cả bảo vệ nhìn thấy vậy đều đi thẳng ra khỏi phòng khách.
Lát sau, trong phòng tiếp khách chỉ còn lại bốn người trên bàn ăn.
Lâm Tử Lạc biết, cuối cùng cũng bàn tới chính sự rồi.
“Lý lão đệ à, ta nhớ tổ Tử Vong các ngươi là có ba người mà đúng không, không biết một lão đệ khác, hắn…”
Tô Chí Thượng mở đầu bằng một câu hỏi dò.
“Hả, ngươi nhắc tới Ám Sát sao, hắn còn có chuyện khác nên không tới đây cùng với ta.”
Lâm Tử Lạc cười ha hả đáp.
Tô Chí Thượng cũng không để ý đến nữa, dù sao hắn vẫn coi trọng Lâm Tử Lạc nhất.
“Vậy không biết Lý lão đệ từ Thiên Hoang thành chạy tới Thiên Liên thành chúng ta là để…”
Tô Chí Thượng tiếp tục hỏi.
Ông hỏi tôi thì sao mà tôi biết được.
“Chủ yếu là không thích hoàn cảnh ở trong Thiên Hoàng thành cho lắm, nên chúng ta muốn đổi một thành thị khác để tiếp tục phát triển.”
Lâm Tử Lạc viện bừa một cái lý do.
Tô Chí Thượng nghe xong, lập tức để lộ vẻ mặt “cực kì vui mừng”.
“Vậy thì tốt quá, Lý lão đệ, các ngươi ở lại Thiên Liên thành đi, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi phòng xa hoa nhất, đồng thời sắp xếp cho thông tin của đoàn lính đánh thuê các ngươi ở trung tâm lính đánh thuê của bọn ta, cho các ngươi đãi ngộ tốt nhất…”
Một lúc sau, Tô Chí Thượng đã hứa hẹn đủ điều kiện tốt, song phương tiến hành một đợt thương thảo cực kì hữu nghị.
“Thế này không phải là làm phiền Tô lão ca ngươi quá sao, ta đây cảm ơn trước.”