“Đồ Lục Giả đại nhân, đây chính là nội thành của chúng ta.”
Sau khi đội trưởng phất tay, cổng chính của thành từ từ mở ra.
“Đại nhân, mở rộng cổng thành là lễ tiết cao nhất của Thiên Liên thành chúng ta, chỉ có người ngang cấp bậc với Thành chủ đến, bọn ta mới dùng lễ tiết này.”
Đội trưởng giới thiệu.
Lâm Tử Lạc cũng không nhịn được mà gật đầu một cái.
Thành chủ Thiên Liên thành này cũng thật sự rất biết làm người.
Từ bổ sung quà gặp mặt tới các loại lễ tiết đều ở quy cách cao quý nhất, tất cả chi tiết đều được sắp xếp cực kì thỏa đáng.
Bất kể là ai đều sẽ có thiện cảm với Thành chủ chưa gặp mặt này.
Đương nhiên, tất cả đều do có thực lực.
Không có thực lực sẽ chẳng ai cố gắng tốn nhiều công sức, trả cái giá lớn để đi chiêu đãi bạn.
Mà một người tình nguyện bỏ ra càng nhiều cũng có nghĩa là điều hắn mong muốn càng nhiều.
Cũng không biết rốt cuộc vị Thành chủ này có mong muốn gì đây?
Dưới sự chỉ huy của đội trưởng, Lâm Tử Lạc và Đại Ngốc vào nội thành thành công.
Vừa mới vào nội thành có thể thấy rằng đất xi măng ở ngoại thành, vào đây đều được đổi thành đá cẩm thạch và gạch men sứ.
Thường cách một đoạn sẽ có một phần đất trồng cây xanh, hoa tươi, cỏ linh tinh.
Kiến trúc ở hai bên đường phố đều được xây dựng từ kim loại.
Nhìn từ bên ngoài, tổng thể hoàn cảnh ở nơi này là sạch sẽ ngăn nắp có trật tự.
So sánh với ngoại thành đúng là khác một trời một vực.
Hai tên lính điều khiển một chiếc xe ngựa được trang hoàng cực kì xinh đẹp đi tới.
Khá lắm, có thể chăn nuôi ngựa ở thành phố dưới mặt đất, vị Thành chủ này cũng khá thú vị.
“Đồ Lục Giả đại nhân, bởi vì nơi này cách tháp Thành chủ một quãng khác xa, cho nên Thành chủ đại nhân chuẩn bị cho ngươi một cỗ xe ngựa để tiện di chuyển.”
Đội trưởng chỉ xe ngựa, mở miệng nói.
Lâm Tử Lạc cũng không khách sáo, chui luôn vào xe ngựa.
Đại Ngốc cũng chui vào theo, không biết vì sao cửa xe ngựa hơi chật, lúc hắn chen vào thì làm hỏng luôn cả cái cửa.
Đồng thời sau khi hắn lên xe, cả xe ngựa đột nhiên trùng xuống một chút.
Nhìn thấy hình ảnh này, mặt đội trưởng giật mạnh một cái.
Bởi vì hắn phát hiện mình không còn chỗ ngồi.
“Khụ khụ, Đồ Lục Giả đại nhân, không gian này quá nhỏ, ta không thể đi cùng ngươi tới đó được. Không cần lo lắng, những thớt ngựa này đều đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp, bọn chúng sẽ đưa các ngươi tới thẳng dưới tháp Thành chủ, Thành chủ đại nhân đã chuẩn bị tiếp đón ngươi ở đó rồi.”
Đội trưởng giải thích một chút, sau khi thấy được Lâm Tử Lạc ra hiệu, bèn vỗ vỗ thớt ngựa.
Xe ngựa bắt đầu đi về phía trước, chỉ chốc lát sau đã bước từng bước rất đều đặn.
Ngửi mùi hoa cỏ dịu nhẹ trong thùng xe, xuyên qua cửa sổ có thể ngắm nhìn cảnh đẹp hai bên đường phố, Lâm Tử Lạc cũng không nhịn được mà cảm khái một câu:
“Đây chính là cuộc sống của người có tiền đấy, thật con mẹ nó mục nát.”
Người ở đây cũng không nhiều, khi họ vừa nhìn thấy xe ngựa đều lập tức dạt qua hai bên đường, cung kính hành lễ với xe ngựa.
Lâm Tử Lạc cũng nhìn thấy không ít cửa hàng cao cấp không thể gặp được ở vùng ngoại thành.
Tất cả những đồ tốt thật sự đều ở chỗ này, rảnh rỗi có thể đi dạo một chút.
Chạy một mạch hai mươi mấy phút sau tốc độ của xe ngựa bắt đầu chậm lại.
Lâm Tử Lạc nhìn qua cửa sổ, cũng có thể thấy được cái gọi là “tháp Thành chủ” cao ngất trời kia.
Cũng không biết Thành chủ này có bệnh quái gì, tại sao lại muốn xây dựng một tòa tháp cao chọc trời như thế.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cửa tháp.
Lâm Tử Lạc đang chuẩn bị xuống xe thì một cô gái mặc đồ người hầu tới quỳ xuống trước cửa xe ngựa làm bậc thang đệm chân.
Ừm…
Hắn thì không sao, chỉ sợ là thằng nhãi Đại Ngốc kia dễ dàng dẫm bẹp luôn cô gái mà thôi.
Chuyện rất nhỏ này nhanh chóng bị bỏ qua.
Lâm Tử Lạc và Đại Ngốc đi theo mấy cô gái dung mạo xinh đẹp dẫn đường, tới trước cửa lớn màu đen của tháp Thành chủ.
Cuối cùng cũng nhìn thấy một lão già tóc trắng đang đứng đợi trước cửa ra vào.
Lão già tóc trắng ăn mặc rất hoa lệ, bên ngoài là trường bào vàng kim, khí chất cực kì bất phàm.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên cũng ăn mặc trang trọng.
…
Lão già tóc trắng nhìn thấy Lâm Tử Lạc tới, lập tức nở một nụ cười dễ gần, tiếp theo sải bước đi về phía Lâm Tử Lạc để tiếp đón hắn.
Lâm Tử Lạc vừa đi về phía trước vừa chăm chú quan sát lão già.
Tuy rằng lão giả này luôn bày ra dáng vẻ thân thiện dễ gần, nhưng khí độ cường giả trên người hắn lại vẫn còn phảng phất không thể xóa bỏ được.
Dù Lâm Tử Lạc không xem xét thuộc tính của hắn, nhưng chỉ bằng ấn tượng đầu tiên hắn cũng xác định được rằng thực lực của lão già tóc trắng này không thua kém Lý Vĩnh Sinh!
Chẳng qua hiện tại lão già trước mặt cũng không thể hiện địch ý.
Còn người đàn ông trung niên bên cạnh lão già đó cũng có thực lực không thể khinh thường, hẳn là cường hóa giả cấp cao hạng A.