Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 367 - Chương 367 - Suy Nghĩ Tầm Bậy

Chương 367 - Suy Nghĩ Tầm Bậy
Chương 367 - Suy Nghĩ Tầm Bậy

Người đàn ông trung niên cũng không hề tức giận, nói:

“Ta vẫn chưa hiểu lắm, xin thành chủ dạy bảo.”

Không sai, ông già tóc bạc này chính là thành chủ của Thiên Liên thành!

Thành chủ lắc đầu nói:

“Đừng bảo là ngươi cho rằng bọn họ đều đã phát huy toàn lực đấy nhé? Đầu tiên nói về ‘Kẻ hủy diệt’ đạt gần cấp A đã này, từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng sử dụng một chút năng lượng nào, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp, La Nguyên bị bảy chùy giết chết, loại sức mạnh này thậm chí còn cao hơn hẳn một bậc so với cao thủ cấp A bình thường.”

"Về phần 'Kẻ giết mổ, mặc dù nhìn bề ngoài, mỗi đòn tấn công của hắn đều phóng thích toàn lực, gây ra tổn hại không thể coi thường, nhưng trực giác của ta mách bảo rằng, hắn đang diễn cả thôi! Hắn vẫn đang che giấu thực lực!"

Người đàn ông trung niên nuốt một ngụm, khó nhọc nói: “Thực lực mà hắn thể hiện ra đã đạt đến cấp A đỉnh cao rồi, nếu hắn vẫn còn che giấu nữa thì, há chẳng phải…?”

Thành chủ không chút do dự nói:

"Đúng, ta hoài nghi hắn có sức chiến đấu cấp S!"

Nếu có người khác nói ra lời này, người đàn ông trung niên nhất định sẽ chả thèm đẻe tâm, còn mắng hắn suy nghĩ tầm bậy.

Nhưng đối mặt với thành chủ, hắn không dám nghi ngờ chút nào.

Bởi vì Thành chủ của Thiên Liên thành là cao thủ cấp S duy nhất của cả thành!

"Hahaha, được rồi, ta phải đi chuẩn bị cho yến tiệc tối nay."

"Ngươi cũng đi chuẩn bị đi."

"Hy vọng họ có thể trở thành đồng bọn mới đáng tin cậy của chúng ta."

“Đồ Lục Giả đại nhân đáng kính, chắc hẳn đây là lần đầu tiên ngươi tới Thiên Liên thành của chúng ta đi.”

Đội trưởng cung cung kính kính nói.

Lúc này hắn đang dẫn Lâm Tử Lạc và Đại Ngốc đi về phía tháp của Thành chủ.

Cả tòa Địa Hạ thành có cấu tạo rất giống tầng thứ tư của “địa cung Khuê Xà”.

Cũng là móc sạch hết cả phần lòng đất này lên, sau đó trên phần chóp đỉnh của không gian thì lắp đặt một loại vật chất có thể dễ dàng điều chỉnh ánh sáng, làm “Thái Dương Nhân Tạo.”

Còn lại cũng là những kiến trúc không khác gì so với thành thị ở trên mặt đất.

Bởi vì thành phố này đã được kiến thiết trong một thời gian dài, nên so bố cục của các công trình thì chỉnh tề hơn rất nhiều so với khu vực an ninh của Kinh Đô.

Nhưng phương diện hoàn cảnh và quản lý thì kém xa so với khu vực an ninh của Kinh Đô.

Lâm Tử Lạc ghi tạc những chi tiết này trong lòng, không lên tiếng chỉ hơi gật đầu.

Thấy Lâm Tử Lạc đáp lại, đội trưởng vội vàng mở miệng:

“Vậy để ta giới thiệu một chút về hoàn cảnh ở Thiên Liên thành của chúng ta cho ngươi nghe.”

“Chỗ mà ngươi vừa đi vào trước đó chính là lối vào quảng trường, mỗi một lối vào sẽ có một quảng trường tồn tại, thuận tiện cho người mới đi vào.”

“Ra khỏi quảng trường là sẽ đến khu chợ phiên, cũng chính là đoạn đường mà ngươi vừa xử lý đám người Ngũ Dương bang kia xong.”

“Đi thêm vào trong chính là vị trí hiện tại của chúng ta, ở bên ngoài khu dân cư, khu dân cư là nơi cư ngụ của 90% dân cư toàn thành.”

Lâm Tử Lạc nhìn nhà ở của cư dân hai bên đường phố, cùng những người dân chỉ dám liếc khóe mắt nhìn qua mình.

Nhà ở của những cư dân này cực kì cũ nát, trên vách tường toàn là những vết ố bẩn lâu năm, thỉnh thoảng còn có thể thấy những vết nứt tồn tại.

Người nơi này ai nấy đều gầy trơ cả xương, cả người bẩn thỉu, đi bộ lúc nào cũng có vẻ như sắp ngã sấp xuống tới nơi.

Hắn biết, bảo những người này là cư dân đã là nói giảm nói tránh rồi.

Trên thực tế đây chính là cái được gọi là xóm nghèo.

Ở một nơi cực kì thiếu thốn vật tư như Thản Mẫu Tinh, người ở đây 90% trở lên là phải trải qua cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, bụng không được no.

Chẳng qua đây chính là hiện thực!

“Từ những khu vực này trở đi, chúng ta gọi chung là ngoại thành Thiên Liên thành, tổng diện tích chiếm hết một nửa Địa Hạ thành.”

“Ngũ Dương bang mà ngươi vừa dạy dỗ chính là bang phái đứng thứ ba trong số các bang phái ở ngoại thành, vẫn luôn là vấn đề khiến bọn ta phải đau đầu, cho nên thật sự cảm ơn ngươi đã trượng nghĩa ra tay.”

Đội trưởng vừa giới thiệu vừa không quên nịnh nọt một chút.

Cũng may Lâm Tử Lạc già đời hơn những kẻ da mặt dày hơn cả tường thành này, nếu như là người mới thì sợ rằng đã bị đội trưởng này tâng bốc lên tận trời từ lâu rồi.

Chẳng qua, dựa theo lời đội trưởng này nói.

Thì 50% đất đai dùng để nuôi dưỡng 90% số người, vậy còn 50% đất đai còn lại đương nhiên là để cho 10% người ở thượng tầng cư trú và sử dụng.

Chế độ tận thế được phân chia cực kì tiêu chuẩn.

Sau đó, đội trưởng bắt đầu giới thiệu bên ngoài thành có kiến trúc nào hữu dụng, còn nhắc tới một phần lớn của tổ chức.

Trong lúc này, thời gian tàng hình của Quỷ Đồng đã hết, cho nên nhân lúc không ai chú ý, hắn đã rời khỏi cái bóng của Lâm Tử Lạc.

Đồng thời lượn qua lượn lại vài lần trong khu ổ chuột, sau đó biến mất luôn khỏi tầm mắt của mọi người.

Không lâu sau, bọn họ đã dừng chân dưới một tường thành cao chót vót.

Bình Luận (0)
Comment