Bởi vì hắn không có lựa chọn kết thúc, trên giao diện nhiệm vụ chính đã thay đổi thành thanh tiến độ của “Độ ảnh hưởng thế giới”, hơn nữa thanh tiến độ của hẵn lúc này không biết gấp bao nhiêu lần so với Đại Ngốc và Quỷ Đồng.
Sau khi nhìn thấy sự thay đổi, Lâm Tử Lạc nhanh chóng đóng giao diện, xoay người lại, ở phía sau hắn là đám người Tô Chí Thượng và Trịnh Lương Ký đang mắt chữ a mồm chữ o.
Bọn họ đã hoàn toàn nhìn thấy hiệu ứng kết hợp giữa “Nguyên Tố Bạo Liệt” và “Nguyên Tố Ba Động”, đối với bọn họ “Người nguyên thủy” mà nói kỹ năng ngầu bá cháy như thế quả thật là “Kỹ năng trong mơ” của bọn họ a.
Nhưng mà nghĩ tới cái giá cao ngất mà Lâm Tử Lạc đưa ra, bọn họ lại lắc lắc đầu.
Bỏ cái ý nghĩ đó đi nha.
Giá tiền này, thật xin lỗi, là ta không xứng.
Lâm Tử Lạc không thèm để ý, bọn họ không mua nổi cũng chẳng sao cả.
Sắp tới Thiên Dương thành rồi, bên đó rất nhiều người giàu có a, chỉ cần bọn họ tuyên truyền quảng cáo tốt, thì không lo không bán được a.
“Trịnh đội trưởng, còn khoảng bao lâu nữa thì tới Thiên Dương thành?” Lâm Tử Lạc mở miệng dò hỏi.
Trịnh Lương Ký còn đang trợn mắt há mồm liền lập tức lấy lại tinh thần, đơn giản quan sát tình hình phế tích xung quanh liền mở miệng nói
“Nơi này là vùng ngoại ô của Khởi Nguyên thành, còn tầm khoảng một giờ đi đường nữa là sẽ đến được lối vào số 49 của Thiên Dương thành.”
Khơi Nguyên thành ban đầu là thàn phố lớn nhất và sầm uất nhất trên Thản Mẫu Tinh, sau khi bị tàn phá nặng nề cả thành phố liền trở thành đống đổ nát.
“Liên minh giữa các thành phố” đã tận dụng cơ sở vật chất ngầm ban đầu của Khởi Nguyên thành để xây dựng nên Thiên Dương thành lớn nhất và là trung tâm của các thành phố.
“Cũng may sắp đến rồi, ta xem mức độ bức xạ cũng đã đến giới hạn rồi.”
Lâm Tử Lạc nói láo, “Sinh cơ chi thể” của hẵn làm gì mà yếu ớt như thế. Chẳng qua để cho giống với một người bình thường, hắn đã tính toán đúng thời điểm và bắt đầu phàn nàn.
“Cũng không có cách nào a, nơi này dù sao cũng là trung tâm của cả hành tinh này, cũng là địa phương mà nồng độ bức xạ cao nhất, làm sao có thể thoải mái được như Thiên Liên thành và Thiên Hành thành.” Tô Chí Thương tiếp chuyện.
“Chắc là còn có thể kiên trì được mười mấy phút nữa, như này đi, phía trước bên phải có một nơi để nghỉ ngơi, chúng ta đi đến nơi đó nghỉ ngơi một chút đi.” Trịnh Lương Ký mở miệng đề nghị.
Mọi người đều đồng ý với đề nghị này, nhờ sự dẫn đường của Trinh Lương Ký, mợi người đã đến được lối vào của chỗ nghĩ ngơi, men theo cầu thang đi xuống bên dưới mọi người vừa đi vừa thoải mái trò chuyện.
Dù sao thì trong đội ngũ có ba cường giả cấp S, còn có Lâm Tử Lạc cái này cường giả siêu cấp, hành trình lần này là hành trình thoải mái nhất từ trước tới nay của bọn họ.
Đi hết cầu thang cuối cùng, khi định đẩy cánh cửa kim loại ra thì Trịnh Lương Ký cau mày lại.
“Bên trong có người.” Trịnh Lương Ký nhắc nhở mọi người.
Mọi người đều ngừng cười, người ở Thản Mẫu Tinh khác với người xưa có truyền thống đoàn kết hợp tác chiến đấu họ sợ nhất là gặp phải đồng bọn khi du hành trên mặt đất.
Nếu như hai đội ngũ mà gặp nhau sẽ rất dễ dang vượt quá giới hạn số người được tụ tập trên mặt đất, cho nên bình thường trong sương mù hai đội ngũ mà gặp nhau thì lập tức rời đi để đám bảo không bị một lượng lớn zombie và sinh vật bức xạ bao vây.
Cũng may mà lần này là gặp nhau dưới lòng đất, tạm thời không nhất thiết phải rời đi ngay.
Trịnh Lương Ký đẩy cửa, cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra, mà cửa vừa mở liền nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ bên trong truyền ra.
“Maruto, ngươi nói rất đúng, chơi gái mà thì phải nên…” Một giọng nói đầy bỉ ổi của thanh niên nào đó vang lên.
Những người khác trong phòng cũng hùa theo, thậm chí có người còn huýt sáo.
“Inoue, không chỉ như thế đâu, ta nói cho ngươi thực ra nhiều người cùng chơi với nhau là thú vị nhất..” Rất nhanh liền có một người tiếp lời người kia, tiếp tục chậm rãi nói.
“Câm miệng, ta nghe được tiếng cửa kim loại bị mở ra, Jiro Tanaka ngươi đi ra ngoài cửa nhìn xem có chuyện gì xảy ra thế.” Một người ra lệnh cho người khác.
Nghe xong liền biết thân phận của người này không đơn giản, sau khi hắn ,ở miệng nói những người khác đều đồng loạt im lặng.
Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân người đi dần về phía cửa kim loại.
Nghe được những âm thanh này vẻ mặt của Trịnh Lương Ký và Tô Chí Thượng đều trở nên rất khó coi.
Tô Chí Thượng sờ lên dây xích ở bên hông, bất đắc dĩ mở miệng nói:
“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, thế mà lại gặp bọn họ ở chỗ này.”