Trước khi tiến vào phó bản, thông qua bối cảnh liền có thể hiểu được hết toàn bộ Thản Mẫu Tinh ngoài trừ xung đột giữa nhân loại và zombie, sinh vật bức xạ, thì con có xung đột giữa những phe cánh của nhân loại.
Thiên Hành thành của Lâm Tử Lạc, Thiên Liên thành của Tô Chí Thượng và bao gồm cả Thiên Thành đã bị hủy diệt đều thuộc phe cấp tiến, hơn nữa qua cuộc trò chuyện trong phòng nghĩ vừa rồi cùng với biểu hiện của Tô Chí Thượng và Trịnh Lương Ký thì trong lòng Lâm Tử Lạc đã có câu trả lời rồi.
Đối phương thuộc phe bảo thủ, người của Thiên Đảo thành.
Còn vấn đề vì sao Lâm Tử Lạc lại nhớ đước tên của Thiên Đảo thành, vì đám người của thành này thật sự quá kỳ lạ rồi.
Thiên Đảo thành của bọn họ là nơi có “văn hóa mở” duy nhất trên Thản Mẫu Tinh.
Mở đến mức độ nào?
Xem tên của bọn họ đi, “Murato”, “Inoue”, “Tanaka”…
Ngươi cho rằng bọn họ đặt tên như thế nào?
Mang thai ở nơi nào, liền dựa theo địa phương ấy để đặt tên!
Có điểm khác với Thiên Hành thành và Thiên Liên thành, mặc dù hai thành thị này cũng có văn hóa mở và các phe phái văn hóa, nhưng đều là thành chủ mắt nhắm mắt mở mặc kệ, phát triển âm thầm trong bóng tối.
Thiên Đảo thành thì không giống, thành chủ Thiên Đảo thành công nhận văn hóa mở, hợp pháp hóa các bang phái trong thành, hơn nữa còn đưa ra “Phương pháp tiêu chuẩn huấn luyện nghệ sĩ”, “Điều lệ xây dựng các bang phái trong thành”…
Tất cả những “nghệ sĩ” mà bọn họ huấn luyện ra có thể nói là thổi sáo đàn hát mọi thứ đều giỏi hơn nữa sẽ thể hiện trình độ kỹ thuật của mình ở mọi nơi biểu diễn.
Có một số nghệ sĩ nổi tiếng sẽ đi lưu diễn và biểu diễn ở các thành phố khác, hơn nữa được mọi người kính trọng gọi là thầy.
Lâm Tử Lạc thì đã từng nghe qua cái tên “Inoue Sora”…
Khụ khụ, đi xa quá rồi!
Không chỉ có hành vi của bọn họ kỳ quái, mà còn có quan niệm của bọn họ.
Sở dĩ bọn họ ủng hộ phe bảo thủ là bởi vì thành chủ của bọn họ đã từng kêu gọi nhân loại đầu hàng trước đám sinh vật bức xạ, hơn nữa còn muốn giao nộp tất cả kỹ thuật chế tạo võ khí và dịch cường hóa, đảm bảo trên người mình không có bất kỳ uy hiếp nào, để đổi lấy hòa bình hay nói cách khác là… làm nô lệ?
Đây chính là quan niệm “bảo thủ” của bọn họ!
Ngươi thử nói xem, hành động tư tưởng như thế này, phái cấp tiến có thể không căm hận sự tồn tại của Thiên Đảo thành bọn họ sao?
Đặc biệt là với những người ghét cay ghét đắng sinh vật bức xạ như Tô Chí Thượng, lúc này dây xích của hắn đã rục rịch ngóc đầu dậy.
Trịnh Lương Ký cũng là người phe cấp tiến, nhưng hắn nắm lấy tay Tô Chí Thượng khuyên
“Tô thành chủ, cố gắng nhịn một chút, tình hình bây giờ không tiện khổng thể ra tay với bọn chúng được.”
Tô Chí Thượng khó hiểu nhìn về phía Trịnh Lương Ký. Trịnh Lương Ký giải thích:
“Tình hình bây giờ khá là bất lợi, chúng ta còn cần phải chiến đấu với sinh vật bức xạ, nếu như cùng lúc chiến đấu với sinh vật bức xạ còn muốn khai chiến với phe bảo thủ thì chúng ta tuyệt đối không xử lý được, đây là lệnh của Lê trưởng lão.”
Nghe được tên Lê trưởng lão, lúc này Tô Chí Thượng mới tức giận bất bình thu lại dây xích.
Lúc này người trong chỗ nghỉ chân đã đi ra đến cửa, Jiro Tanaka vừa nhìn thấy đám người Lâm Tử Lạc đứng ở ngoài cửa lập tức há hốc mồm, vô cùng khẩn trương, sau đó nhanh chóng quay về.
Nhờ vào thính lực nhạy bén Lâm Tử Lạc còn có thể nghe thấy hắn chạy vào trong báo với tên thủ lĩnh ban nãy: “Là người phái cấp tiến! Ta thấy được Tô thành chủ của Thiên Liên thành!”
“Má nó! Thế mà lại gặp phải người phe cấp tiến ở chỗ này, đúng là đen đủi mà.” Thủ lĩnh thầm mắng một câu.
Âm thanh nghe thì rất nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác đều có thể làm cho Lâm Tử Lạc, Tô Chí Thượng cái này cường giả cấp S ở bên ngoài cũng nghe thấy.
Tô Chí Thượng ngay lập tức nổi giận đùng đùng, cầm chắc dây xích chuẩn bị xông vào.
Lâm Tử Lạc lập tức ngăn lại Tô Chí Thượng, khuyên nhủ: “Tô lão ca, đừng kích động mà, hết thảy phải suy nghĩ vì tình hình chung a!”
Tô Chí Thượng trong nháy mắt đầy mặt khó hiểu, không đúng a, Lý lão đệ, người ở trong lòng ta không phải người như thế a!
Hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy Lâm Tử Lạc lại nở nụ cười thương hiệu đấy, Tô Chí Thượng không khỏi rùng mình một cái.
Chính là nụ cười này!
Lý lão đệ ngoài trừ lúc bán hàng cười như thế này, thì chính là lúc trêu chọc Odor mới cười như vậy.
Lúc này, Lý lão đệ cười y như những lúc ấy a!
Đột nhiên mọi con tức giận của Tô Chí Thượng đều biến mất.
A, Lý lão đệ mà cười như thế, thế thì đám người kia sẽ không nhảy nhót được lâu đâu.
Vì vậy hắn nói nhỏ với Lâm Tử Lạc: “Lý lão đệ, chỉ cần ngươi giúp ta xả giận thì hai cái kỹ năng kia của ngươi ta toàn bộ đều mua không cần giảm giá!”
Lâm Tử Lạc gật gật đầu.