Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 434 - Chương 434 - Khiêm Tốn

Chương 434 - Khiêm Tốn
Chương 434 - Khiêm Tốn

Nhìn vẻ mặt của Lâm Tử Lạc, Lê trưởng lão lắc đầu:

“Chỉ sợ cho ngươi thêm một thời gian để phát triển, cái ghế sô pha dưới mông ta cũng là của ngươi nữa.”

Cái gì?

“Ngươi muốn đưa cái ghế sô pha dưới mông ngươi, cũng chính là vị trí trưởng lão cho ta?”

Lâm Tử Lạc âm thầm từ chối.

Hắn chướng mắt thứ đồ chơi này.

Đương nhiên, hắn không thể thể hiện ra ngoài được.

Cho nên hắn mở miệng khiêm tốn mấy câu.

Gì mà “Bây giờ ta còn trẻ, cần thời gian một năm nữa mới có thể tiến tới được vị trí cao như ngươi” vân vân.

Cũng không biết vì sao, hắn càng khiêm tốn, vẻ mặt Lê trưởng lão càng kì lạ, càng không tin.

Lâm Tử Lạc rất tủi thân.

Hắn thật sự không có nói điêu, nói một năm đã là khiêm tốn lắm rồi, trên thực tế… một tháng có lẽ đã đủ nhiều.

Mà đi qua một quá trình hệ liệt quen thuộc như thế này, cuộc trò chuyện cũng dần vào giai đoạn chính thức.

Lê trưởng lão bắt đầu để lộ tin tức nội bộ cho Lâm Tử Lạc biết.

Trước mắt nhân loại gặp khốn cảnh gì, sinh vật bức xạ và zombies có thực lực đại khái ra sao, nhân số của hai phái khác…

Lâm Tử Lạc cứ một chén rồi một chén trà linh dịch vào bụng, đồng thời đại não bắt đầu điên cuồng phân tích tin tức mà mình nhận được.

Chỉ cần vận hành thỏa đáng, nhưng tin tức này có thể biến thành kinh nghiệm và kim tệ bị Lâm Tử Lạc bỏ vào túi.

Nói chuyện những tin tức này xong, hai người lại bắt đầu tiếp tục bàn về vấn đề trên phương diện tu luyện.

Bao gồm phương pháp tu luyện nguyên tố mà trước đó Lâm Tử Lạc đã đồng ý với Lê trưởng lão.

“Được, Lê trưởng lão, thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi thôi.”

Lâm Tử Lạc đứng dậy khỏi ghế salon.

Lê trưởng lão còn đang tiến hành tu luyện nguyên tố Hỏa, nghe Lâm Tử Lạc nói vậy không khỏi hừ một tiếng.

“Gì mà thời gian không còn sớm, ta thấy chắc ngươi đã uống hết trà rồi đi.”

Tuy nhiên Lê trưởng lão vô tình vạch trần sự thật, nhưng Lâm Tử Lạc có da mặt dày hơn tường thành vẫn cực kì bình tĩnh.

Hắn nhìn thoáng qua ấm trà rỗng tuếch, lại nhìn giao diện thuộc tính của mình.

Lúc này cơ sở thuộc tính của hắn trên giao diện là: Sức mạnh: 169 (+37), tinh thần: 169 (+40), thể chất: 164 (+33), nhanh nhẹn 164 (+25).

Cho nên, phó bản quả nhiên là chỗ tốt.

Chỉ cần bạn có đủ thực lực có thể tiếp xúc được với đồ tốt trong phó bản thôi.

Thực lực của bạn có thể từ từ tăng lên.

Lâm Tử Lạc chỉ dùng một buổi trưa mà toàn bộ thuộc tính đã tăng 10 điểm trở lên, tương đương với nhảy cóc qua ba cấp mà nhận điểm thuộc tính cố định.

Điều này có thể khiến hắn vui hơn là tăng cấp.

Cấp độ trong chiến đấu không quá quan trọng.

Thực lực thật sự của bản thân mới là vương đạo.

Lý Vĩnh Sinh mới cấp 11, không phải vẫn có thể treo đám người cấp 30-40 lên đánh sao?

“Thế cục đại khái ta đã hiểu rõ, tất cả mọi chuyện phải đợi đại hội thành chủ ngày mai xong mới có kết quả, ta không ở lại thêm nữa.”

Nói xong, Lâm Tử Lạc đứng dậy đi ra cửa.

Mãi đến khi hắn kéo cửa ra rồi, Lê trưởng lão mới mở miệng nói chuyện.

“Xử lý Nunokawa tốt lắm, không để lại chút dấu vết nào, làm giảm thực lực của Phái bảo thủ.”

Cũng được à.

Chuyện này đã nhanh chóng truyền tới tai lão già này rồi ư.

Xem ra năng lực tình báo của lão già này còn kinh khủng hơn hắn tưởng.

“Ngươi đừng vu oan cho người tốt, ta không làm gì cả.”

Lâm Tử Lạc bình thản lắc đầu, rồi đẩy cửa ra rời khỏi phòng.

Sau khi hắn rời đi, vẻ mặt Lê trưởng lão ở trong phòng cũng nhanh chóng tự nhiên trở lại.

“Tính cảnh giác quá mạnh, làm chuyện gì cũng không lộ ra một kẽ hở.”

“Hàn huyên một lúc lâu như vậy mà cũng không moi ra được chút tin tức hữu dụng nào từ trong miệng của hắn.”

“Người ta nói loạn thế sinh anh hùng, quả nhiên, loạn thế vừa đến đã xuất hiện kỳ tài trời sinh như thế này.”

Lâm Tử Lạc rời khỏi tháp thành chủ, dùng kết nối tinh thần để tìm ra vị trí của Quỷ Đồng.

Đồng thời cũng thông qua thị giác của Quỷ Đồng để thấy được Tô Chí Thượng đắc ý vênh váo đang giơ chén rượu khoe khoang với năm nhân loại trước mặt hắn.

Trong số năm người này, trên mặt ba người có những vết bầm xanh tím, nhìn là biết vừa chịu “Độc thủ” của Tô Chí Thượng.

Hai người còn lại cũng không tốt hơn là bao, ít nhất có thể nhìn ra vẻ mặt ức chế của bọn họ.

“Còn cố tình phái người đến cười nhạo ta đây, bây giờ còn cười được không? Đánh gãy một cái răng của ngươi là ta đã nhẹ tay rồi.”

“Còn tiểu tử nhà ngươi nữa, đưa cho ta một pho tượng phụ nữ cụt một tay, nói là tác phẩm nghệ thuật, giờ nhìn mặt ngươi xem, có phải cũng bị ta đánh thành tác phẩm nghệ thuật rồi không?”

“Buồn cười, Tô Chí Thượng ta dùng một tay cũng có thể treo các ngươi lên đánh hết!”

Tô Chí Thượng càng nói càng thấy sảng khoái, tất cả những uất ức đè nén trong khoảng thời gian này đều bị xả hết ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment