"Tiền thành chủ, bao giờ đống vật tư của ngươi có thể đến Thiên Hành thành?"
Lâm Tử Lạc tỏ vẻ hiền lành nói.
"À, về đống vật tư đó, chỉ khoảng 10 ngày chắc chắn sẽ đến Thiên Hành thành."
Tiền Nhạc Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thế thì Tiền thành chủ đi cẩn thận, ta không tiễn nữa.”
Lâm Tử Lạc vừa cười, vừa đẩy Tiền Nhạc Sơn ra khỏi cửa.
"Từ từ, Lý thành chủ. Ta vẫn chưa biết cách để khiến nguyên tố bám vào vũ khí, ngươi chỉ cho ta đã."
Tiền Nhạc Sơn vô cùng kinh ngạc, hắn khó hiểu nói.
"Khụ khụ, Tiền thành chủ, không phải ta không muốn nói, mà giờ chẳng may ta tự nhiên quên mất, có lẽ phải đợi khoảng 10 hôm nữa mới có thể nhớ ra. Lúc đó ta sẽ nói với ngươi sau.”
Nói xong, Lâm Tử Lạc lại đi về phía một thành chủ khác, bắt đầu cuộc trò chuyện tương tự.
Lúc này Tiền Nhạc Sơn đã đi đến cửa mới bừng tỉnh.
Gì mà quên với chả không quên, rõ ràng người kia sợ hắn quỵt nợ, nên Lâm Tử Lạc định đợi khi lấy được đống vật tư rồi mới nói tiếp!
Tiền Nhạc Sơn hắn là người như vậy sao?
Khụ khụ, hình như ban nãy hắn cũng định làm như thế.
Giờ hắn mới chỉ học được một nửa, nếu không học nốt thì tác dụng sẽ giảm đi rất nhiều.
Thế nên kiểu gì cũng phải mang vật tư đến Thiên Hành thành!
Nghĩ đến đây, Tiền Nhạc Sơn đành phải rời đi với vẻ mặt xám xịt.
Trong lòng Lâm Tử Lạc cười khẩy.
Đều là một đám hồ ly già, chẳng lẽ các ngươi nghĩ gì mà ta lại không biết.
Nếu không để lại gì đó để bảo đảm, e rằng đống vật tư các ngươi còn thiếu sẽ mãi mãi không thể đến Thiên Hành thành.
Trong thời đại này, đòi nợ cũng chẳng dễ dàng!
"Tôn thành chủ, vậy vật tư của ngươi đâu?”
Lâm Tử Lạc hỏi thành chủ bên cạnh.
"Chỗ của ta…”
Nhìn kết cục của Tiền Nhạc Sơn, sao Tôn Chí lại không hiểu ý của Lâm Tử Lạc. Hắn vội vàng đáp:
"Năm ngày, giờ ta sẽ về bảo quản gia chuẩn bị vật tư. Trong vòng năm ngày chắc chắn sẽ đến Thiên Hành thành!"
Lâm Tử Lạc hài lòng khẽ gật đầu, nhìn Tôn Chí vội vã rời đi.
. . .
Sau khi tiễn vị thành chủ cuối cùng, Lâm Tử Lạc mới đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, thở dài đầy hài lòng.
Mà Tô Chí Thượng đứng một bên cũng rất vất vả, mãi mới được nghỉ ngơi. Hắn chạy đến bên cạnh Lâm Tử Lạc, len lén nhìn cái túi Lâm Tử Lạc đang cầm.
"Lý lão đệ, giờ là lúc chia hoa hồng cho ta rồi đấy.”
Tô Chí Thượng lên tiếng dò hỏi,
Lâm Tử Lạc không hề keo kiệt, hắn mở túi chuẩn bị chia của với Tô Chí Thượng.
Lần này hợp tác với Tô Chí Thượng, họ đã thành công hốt được bảy tên thành chủ!
Không chỉ thành chủ có tư tưởng tiến bộ, mà còn có cả hai thành chủ phái trung lập cũng chạy đến chỗ Lâm Tử Lạc mua cách tu luyện nguyên tố.
Hơn nữa nghe Tô Chí Thượng nói, còn một vài thành chủ phái bảo thủ phải tránh tai mắt, không dám xuất hiện trước mắt mọi người, nên họ đợi tối mới đến đây lén lút giao dịch.
Tuy nhiên, không phải thành chủ nào cũng có thể bỏ ra ba lọ thuốc cường hóa cấp S, họ chỉ có khoảng 2 lọ, còn lại dùng thuốc cường hóa cấp A, vật tư và lương thực để thay cho chỗ còn thiếu.
Tóm lại, bây giờ trong túi của Lâm Tử Lạc có tất cả 15 bình thuốc cường hóa cấp S và 27 bình thuốc cường hóa cấp A!
Thế này nào có gọi là phất nhanh!
Mà hắn đã lập tức trở thành tỷ phú trong thế giới này!
Dù vét sạch cả Thiên Dương thành cũng chưa chắc đã có thể lấy được nhiều thuốc cường hóa như thế!
Lâm Tử Lạc lấy 8 bình thuốc cường hóa cấp A, đưa cho Tô Chí Thượng.
"Ta tặng thêm một bình để cảm ơn Tô lão ca. Nhờ ngươi mà hôm nay chúng ta mới có thể tìm thấy nhiều người như vậy, cảm ơn Tô lão ca đã giúp đỡ."
Muốn để một con ngựa chạy, phải cho nó ăn cỏ.
Chỉ cần một lọ thuốc cường hóa cấp A mà hắn chẳng cần dùng đã có thể khiến Tô Chí Thượng dốc hết sức để giới thiệu. Đây chắc chắn là một thủ đoạn kiếm bộn.
Tô Chí Thượng cẩn thận cầm thuốc cường hóa, gương mặt già nua cười thấy cả nếp nhăn.
"Hầy, Tô lão ca cần gì phải cẩn thận như thế. Bình thủy tinh đựng thuốc cường hóa vô cùng cứng cáp, kể cả ngươi có đập cũng khó vỡ.”
Nói xong, Lâm Tử Lạc còn giơ chiếc túi lắc hai lần.
Nghe thấy tiếng “Leng keng” trong chiếc túi, Tô Chí Thượng vô cùng đau lòng.
"Lý lão đệ, ngươi không phải làm việc nhà nên không biết củi gạo dầu muối quý đến mức nào. Với 8 lọ thuốc cường hóa cấp A này, nếu sử dụng hợp lý thì Thiên Liên thành chúng ta sẽ có thêm hai cường hóa giả đỉnh cấp A. Thứ này rất quý giá, thế mà ngươi lại quá bất cẩn.”
Tô Chí Thượng nói với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thuốc cường hóa cấp A còn chẳng ngon như nước chè.
Hắn còn định lấy làm đồ uống cho Đại Ngốc và Quỷ Đồng.
Đương nhiên, Lâm Tử Lạc không nói câu này thành lời, như vậy thì quá sỉ nhục Tô Chí Thượng.
"Tiền tài điều khiển lòng người, chỉ cần đủ lợi ích, kể cả ngươi có sức mạnh cấp SS, cũng khó tránh khỏi lật thuyền trong mương."
Tô Chí Thượng đành phải nhắc nhở.