Vì đang “Chia chác lợi ích” với Lâm Tử Lạc, nên hắn một lòng lo nghĩ cho người kia.
Dù sao, chỉ cần Lâm Tử Lạc còn ở đây, hắn sẽ là một cái cây liên tục rụng tiền.
Với con cáo già như Tô Chí Thượng, thì quan trọng nhất vẫn là lợi ích lâu dài.
"Không sao đâu, tối nay ta sẽ lấy chỗ thuốc cường hóa cấp S này để ngâm tắm. Đến lúc đó sẽ chẳng có ai còn nhòm ngó được nữa.”
Lâm Tử Lạc nửa đùa nửa thật nói.
Đến gây phiền phức cho hắn?
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Vậy phải đến càng nhiều càng tốt!
Nghe hắn nói xong, vẻ mặt Tô Chí Thượng vô cùng kỳ quái.
Ngâm tắm bằng thuốc cường hóa cấp S?
Sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy?
"Được rồi được rồi, ta về trước, tối nay sẽ liên lạc với ngươi sau. Có khi sau đại hội thành chủ ngày mai, chúng ta sẽ có thêm vài khách hàng nữa, như vậy thì ta cũng sẽ có thêm vài lọ thuốc cường hóa cấp A.”
Tô Chí Thượng đắc ý đẩy cửa, rởi khỏi căn phòng mà liên minh cấp cho Lâm Tử Lạc.
Sau khi tất cả rời đi, Lâm Tử Lạc mới lấy mười lọ thuốc cường hóa cấp A đưa cho Quỷ Đồng đang đứng bên cạnh.
Hắn dạy Quỷ Đồng cách sử dụng, rồi mới đi lên tầng.
Vất vả cả ngày, cũng đến lúc hắn nên hưởng thụ thư giãn một lúc.
Còn lấy cái gì để ngâm tắm ấy hả?
Dĩ nhiên là thuốc cường hóa cấp S!
Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ hắn nói đùa?
Lâm Tử Lạc đổ 10 bình thuốc cường hóa cấp S vào trong bồn tắm, sau đó nằm xuống, thoải mái tắm rửa.
Vừa ngâm, hắn đã nghe thấy âm thanh êm tai vang lên.
“Kiểm tra thấy người chơi “Nhai Tí” đã sử dụng thuốc cường hóa cấp S của Thản Mẫu Tinh. Chỉ số thuộc tính cơ thể tăng, tất cả các thuộc tính +1”
Mãi cho đến khi hấp thụ hết thuốc cường hóa trong bồn tắm, Lâm Tử Lạc mới kết thúc hành vi xa xỉ này.
Hắn quan sát giao diện thuộc tính, sau khi ngâm 10 bình thuốc cường hóa cấp S, tất cả các thuộc tính của hắn đã tăng lên năm điểm.
Đúng là không hợp lẽ thường!
Mới đến phó bản này khoảng mười ngày, thế mà mỗi thuộc tính của hắn đều đã tăng thêm hơn 30 điểm.
Quả nhiên, phó bản mới là nơi tốt nhất để gia tăng sức mạnh.
Giờ ngủ đã, vào "Đại hội Thành chủ" ngày mai, hắn phải trình diễn một màn mãn nhãn.
Huống chi, lần này hắn còn đóng vai diễn viên chính!
…
…
Hôm nay lại là một ngày "Rực rõ nắng vàng”.
Không đúng, nói đúng hơ, chỉ cần còn ở trong thành phố dưới lòng đất, thì “Ánh nắng” hôm nào cũng đều rất rực rỡ.
"Đại hội thành chủ" được tổ chức vào mười giờ sáng.
Thế nên Lâm Tử Lạc tỉnh dậy vào đúng chín giờ.
Sau đó hắn nhận ra, chẳng hiểu sao đầu óc của hắn lại trở nên choáng váng.
Từ tối qua, sau khi sử dụng 10 bình thuốc cường hóa cấp S, đầu óc hắn vẫn luôn rơi vào tình trạng choáng váng.
Không ngờ, tác dụng của thuốc cường hóa lại trở nên kém hơn, ảnh hưởng từ tác dụng phụ cũng yếu bớt.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Tử Lạc không lập tức rời giường, mà nói thầm trong lòng “Niềm vui bất ngờ”.
Ngay sau đó, trong tay hắn bắt đầu xuất hiện ánh sáng trắng.
Một lá chắn nhỏ nhắn tỏa sáng rực rỡ lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Cuối cùng cũng…Xuất hiện rồi!
Lâm Tử Lạc cảm thấy chua xót.
Nhiều ngày như vậy, cuối cùng nó cũng xuất hiện!
Mỗi lần rút thăm là lại rút được mấy thứ như giấy ghi chú, bút bi, băng vệ sinh. Nên hắn vô cùng tức giận.
Nghĩ vậy, Lâm Tử Lạc lập tức kiểm tra khả năng của lá chắn này.
“Lá chắn phòng ngự tuyệt đối”: Đạo cụ đặc biệt, đến từ thế giới ảo tưởng, có thể ngăn cản 100% sát thương đến từ một đòn tấn công vật lý.
Trời ơi, không chỉ xuất hiện, mà còn là một món rất hữu ích!
Lâm Tử Lạc rất mừng rỡ.
Tuy không thể có trạng thái vô địch trong vòng một giây như "Vô song", thế nhưng trong thế giới phó bản, đây tối thiểu là một thần khí giữ mạng.
Xem ra hôm nay vận may của hắn không tệ!
Nghĩ vậy, hắn cất “Lá chắn phòng ngự tuyệt đối” vào không gian trữ vật.
Sau đó hắn rời giường đánh răng rửa mặt, rồi đi về phía trung tâm của Thiên Dương thành.
. . .
"Trung tâm liên minh các thành” cũng chính là tổng bộ của liên minh các thành. Đây là một tòa nhà có kiến trúc hình tròn to lớn.
Nó được đặt tại vị trí trung tâm của Thiên Dương thành, hơn nữa còn bị vây giữa ba toà tháp trưởng lão sừng sững như núi.
Lâm Tử Lạc nhanh chóng dẫn Quỷ Đồng đến cửa. Sau khi hắn cho nhân viên công tác xem huy chương trước ngực để xác minh thân phận, cả hai đi qua hành lang vào trong tòa nhà.
Đằng sau hành lang là một đại sảnh vô cùng rộng rãi.
Trong đại sảnh các rất nhiều đồ trang trí, thứ nào cũng đều rất xa xỉ, đập vào mặt là hơi thở của sự “Giàu có”.
Tuy nhiên với những người có thân phận thành chủ, đống đồ trang trí này không quá thu hút sự chú ý của họ.
Lâm Tử Lạc nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhìn về phía ba đám người đang tập trung với nhau.
Bây giờ, những người đang đứng chung với nhau đều thuộc cùng một phe cánh.