Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 445 - Chương 445 - Kết Hợp

Chương 445 - Kết Hợp
Chương 445 - Kết Hợp

Nhát chém này của Lâm Tử Lạc sử dụng đao pháp Sử thi Cửu Lê chi đao kích hoạt "Cửu Lê Trọng Trảm", cộng thêm "Ấn Ký" Lôi Hỏa song trọng tiêu hao toàn bộ năng lượng để tăng phúc toàn lực.

Tương đương với bốn loại năng lực kết hợp sức mạnh và tinh thần lực bùng nổ thành đòn tấn công đơn thể mạnh nhất.

Trước đòn tấn công uy lực khủng khiếp như vậy, không có vũ khí trong tay, Bạch trưởng lão chỉ bị hất văng ra xa, hay là do phản ứng của hắn ta đủ nhanh, kịp thời ngưng tụ một chiếc găng tay năng lượng có sức mạnh không thể xem thường.

Chỉ chậm một bước nữa thôi, e rằng sẽ phải mất đi một vài bộ phận cơ thể tại đây.

Lâm Tử Lạc đứng yên tại chỗ không phải để tỏ ra ngầu, mà hoàn toàn là do thời gian bất động của "Cửu Ly Trọng Trảm".

Giữa sự im lặng này, Park Deshuang lại cười lớn một cách sảng khoái.

“Ha ha ha, Lý Hạo Bác, dám đắc tội với ta, Bạch trưởng lão không trừng trị ngươi một phen, ngươi thật sự tưởng mình là cái gì rồi? Bây giờ bị đánh vào tường, nếu ta là ngươi, thà tự sát ngay tại chỗ còn hơn!"

Hóa ra tên này vốn đã bị Lâm Tử Lạc tát cho sưng mặt, nên không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào tiếng động mơ hồ nghe được để đoán ra Lâm Tử Lạc bị Bạch trưởng lão đánh vào tường.

Cho nên hắn cũng không kịp đứng dậy mà ngồi dưới đất mà chế giễu.

Khuôn mặt bị sưng thành đầu heo khi cười trông cực kì hài hước.

Nhưng khi hắn còn đang cười, một bàn tay quen thuộc lại tát thẳng vào mặt hắn.

“Bốp!”

Cái tát này trực tiếp khiến Park Deshuang trở nên ngốc trệ.

Bạch trưởng lão không phải đã đánh bay tên Lý Hạo Bác rồi sao?

Vì sao còn có người dám tát ta.

“Đúng là tiếc thật đấy, để ngươi vui mừng sớm quá, ta vẫn còn đứng ở đây cơ.”

Lâm Tử Lạc lạnh nhạt nói.

Lúc này Bạch trưởng lão mới thoát ra khỏi bức tường.

Nghe được Park Deshuang nói như vậy, suýt chút nữa là thổ huyết tại chỗ.

Cái gì mà “Thà tự sát ngay tại chỗ còn hơn”!

Ngươi đang trào phúng ta sao!

Lại thêm cảm giác nhục nhã vì bị Lâm Tử Lạc đánh bay trước mặt mọi người, cùng thanh đao mang lại cảm giác e ngại kia, còn có Lê trưởng lão có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Hắn quyết định ngồi xuống chiếc ghế mà không nói một lời, tạm thời định bỏ qua chuyện này.

Lúc này Lâm Tử Lạc mới nhìn về phía những người có mặt tại đây.

“Còn có ai không phục, có thể đứng ra đây trước mặt ta.”

“Con người ta chả có ưu điểm gì, có mỗi cái là lòng dạ tiểu nhân.”

“Cái khác ta không thể đảm bảo, nhưng chỉ cần có người trêu chọc ta, ta chắc chắn sẽ cho hắn chết vạn lần.”

“Cái gì mà dùng Thiên Hành thành trói buộc ta, dùng đạo đức địa nghĩa khiển trách ta, thật ngại quá, những thứ này ta đều không để ý, đến lúc đó, trong mắt ta sẽ chỉ có ngươi tồn tại mà thôi.”

“Cho dù là liều cái mạng này, ta vẫn sẽ để ngươi phải hối hận vì đã sống trên cõi đời này.”

Lời nói của Lâm Tử Lạc rất nhẹ nhàng.

Nhưng những cảm xúc chân thực ẩn chứa trong lời nói của hắn ta đều khiến mọi người có mặt tại đât đều tin tưởng không nghi ngờ gì.

Một kẻ có thể chém bay một trưởng lão cấp SS đỉnh phong chỉ bằng một nhát dao, giờ đây lại nói không đội trời chung với ngươi...

Cảm giác áp bức này còn cần phải nói sao?

Cũng như câu nói vua cũng thua thằng liều.

Lâm Tử Lạc chính là một thằng liều như vậy, không chỉ liều lĩnh mà còn sở hữu sức mạnh vô cùng to lớn.

Ai còn dám tùy tiện động đến râu hùm của hắn ta?

Nhìn biểu hiện của mọi người, Lâm Tử Lạc rất hài lòng thu lại Cửu Lê chi đao, tiếp tục lên tiếng.

"Hãy nhớ lấy, kẻ muốn trêu chọc ta chỉ có hai kết cục, một là đánh chết ta, hai là bị ta đánh chết!"

“Cạch!”

Lâm Tử Lạc đóng cửa phóng họp lại, hắn cởi gang tay dính đầy máu tươi ra tùy tiện vứt vào thùng rác ở phòng họp.

“Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi, chúng ta tiếp tục Hội nghị giữa các thành chủ thôi.”

Lâm Tử Lạc duỗi người và ngồi lại vào ghế như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có vết nứt trên tường trên sàn, trên ghế và chỗ ngồi trống rỗng của thành chủ Thiên Bỗng thành đã chứng minh những gì hắn vừa làm.

Lê trưởng lão nhìn thoáng qua Lâm Tử Lạc, hắn muốn mở miệng hỏi thử xem, Lâm Tử Lạc mới vừa kéo Park Deok Sang bị đánh như lợn chết ra ngoài làm gì, chẳng mấy chốc liền từ bỏ ý định này.

Nghĩ lại câu “Bị ta đánh chết”, lại nghĩ đến tiếng kêu la thảm thiết từ bên ngoài vọng lại, kết cục của gia hỏa kia như thế nào cũng có thể đoán ra a.

Ai, nói nhiều rồi đây đều là nước mắt a!

Để hắn quấy rối một chút, gây náo loạn một chút, thế mà cuối cùng người hắn cũng giết luôn!

Thế này coi như là đã mắc một sai lầm lớn rồi.

Mặc dù bây giờ ta còn đủ khả năng kiểm soát tình hình lúc này, nhưng thật khó để nói điều gì sẽ xảy ra sau khi Hội nghĩ giữa các thành chủ kết thúc, mà Lâm Tử Lạc đang ngồi ở vị trí trước không hề có bất kỳ lo lắng gì như Lê trưởng lão, hắn đác ý mà nhận lấy phần thưởng của nhiệm vụ “Trừng trị Park Deok Sang”.

Uh, thành phố lớn chính là rất tốt!

Có thể nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào!

Sau khi nhận xong phần thưởng của nhiệm vụ này, thanh tiến độ của Lâm Tử Lạc cũng nhanh chóng sắp đầy rồi, cũng không phải nhiệm vụ này ban thưởng rất nhiều kinh nghiệm mà phần lớn kinh nghiệm này đều thuần túy do dân thường ở Thiên Hành thành đóng góp.

Sau khi bán nguyên tố giảng dạy ngày hôm qua, Lâm Tử Lạc đã kết nối với ý thức của Đại Ngốc và đưa ra chỉ thị cho hầu hết những người quản lý ở thành phố Thiên Hành.

Nhờ vào lượng lớn lương thực và vật tư sắp đến thành phố,Thiên Hành thành ít nhất sẽ không có bất kỳ lo lắng nào trong nửa năm tới.

Vì vậy, Lâm Tử Lạc đã trực tiếp tăng mức thưởng lao động cho dân thường ở Thiên Hành thành lên một mức lớn, đồng thời ban hành các quy định liên quan tới việc thu hút nhân tài và người thường trú.

---

TẠI MẠT THẾ, MỌI NGƯỜI THAY PHIÊN NHAU DIỄN KỊCH: Dị giới, khoa huyễn, hài hước, trang bức, tu luyện, xây dựng thế lực…

Bình Luận (0)
Comment