Trên mặt đất.
Trên thực tế, sau khi Lâm Tử Lạc và Thi Phách tiến vào hố, Thương Hoàng và Đế Ma cực kỳ ăn ý nhau, cùng dừng tay lại.
Đế Ma nhìn thấy cảnh Thi Phách rơi xuống, biết mình đang ở thế bất lợi nên muốn tìm cơ hội để đi hỗ trợ.
Đương nhiên Thương Đế sẽ không để Đế Ma quấy rầy Lâm Tử Lạc nên cầm roi dài chặn hắn ở phía trước.
Thế là cả hai rơi vào thế bế tắc, tập trung toàn bộ sự chú ý vào hố sâu đó, lặng lẽ chờ đợi kết quả cuối cùng sẽ quyết định thế cục trận chiến.
Đế Ma bắt đầu không ngừng an ủi chính mình:
"Không sao hết, sau khi Thi Phách kích hoạt 'Nghịch Huyết Cuồng Bạo', ngay cả ta cũng phải tránh né một hồi, không thể nào bị một kẻ vô danh tiểu tốt giải quyết được."
Thương Hoàng lập tức tấn công:
"Ha ha ha, cái gì mà kẻ vô danh tiểu tốt cơ? Nhớ cho kỹ nè, hắn tên Lâm Tử Lạc, hắn là niềm tự hào của nhân loại chúng ta!"
"Lâm Tử Lạc? Không thể nào! Ta chưa từng nghe qua tên của hắn, hắn chỉ là một kẻ vô danh mà thôi, không thể nào..."
Đế cố gắng tiếp tục "thôi miên" bản thân.
"Vô danh tiểu tốt? Nhớ cho kỹ nè, ta tên là Lâm Tử Lạc. Tất nhiên, ngươi cũng có thể gọi ta là 'Trừng Mắt'."
Lúc này, một giọng nói phát ra từ trong hố.
Nghe được thanh âm quen thuộc này, Thương Hoàng lộ ra vẻ mặt phấn khích, Đế Ma lại trở nên hoảng sợ.
Sau đó, cả hai nhìn thấy Lâm Tử Lạc mặc áo choàng đen nhảy ra khỏi hố.
Ầm!
Nhìn thấy đầu Thi Phách được Lâm Tử Lạc cầm trong tay, Đế Ma cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang.
Cho dù nó có tự lừa dối mình đến mức nào thì cái đầu này vẫn là sự thật trước mắt.
Thương Hoàng sắc mặt lập tức đỏ bừng, hắn phấn khích đến mức hai tay run lên cầm cập.
"Ha ha ha ha ha, tốt, tốt lắm, Thi Phách hẹo rồi! Thi Phách hẹo rồi!"
Trước trận đấu, hắn đã vô số lần mường tượng khung cảnh trận đấu sẽ diễn ra ngày hôm nay.
Ví dụ như Lâm Tử Lạc miễn cưỡng cầm chân được Thi Phách, sau đó tự hắn sẽ tìm ra sơ hở để đánh bại Đế Ma và Thi Phách, nhân loại giành được chiến thắng một cách bi thảm.
Hoặc như Lâm Tử Lạc và chính hắn đã thua, cuối cùng dùng toàn lực liều chết với chúng.
Hoặc là, hắn và Lâm Tử Lạc cùng chết trong trận chiến, còn loài người...
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều về cái kết, nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng thế cục trận chiến sẽ trở nên áp đảo như thế này.
Lâm Tử Lạc kỳ thực chỉ dùng mấy phút ngắn ngủi, thời gian mà người bình thường đi vệ sinh, để giải quyết Thi Phách!
"Các ngươi không phải là huynh đệ tốt sao? Nào, ta trả lại hắn cho ngươi." Lâm Tử Lạc ném đầu Thi Phách về phía Đế Ma.
Nhưng Đế Ma không những không cảm kích, ngược lại xoay người lao về phía bên kia của sương mù.
Chuồn!
Lúc này, Đế Ma đã hoàn toàn đánh mất dã tâm trước đây.
Cái gì mà hủy diệt loài người và kiểm soát hành tinh Thản Mẫu?
Cái gì mà giết Thương Hoàng, nếm thử thân thể người cấp SSS?
Còn sống là tốt lắm rồi!
Đương nhiên Lâm Tử Lạc đã đoán trước được động thái của Đế Ma.
Khoảnh khắc ném đầu xác chết ra, hắn cũng lao về phía Đế Ma.
Thương Hoàng cũng phản ứng không hề chậm, theo sát phía sau Đế Ma, đồng thời dùng công kích ngăn cản Đế Ma tiến bước.
Đế Ma lòng như lửa đốt, không quan tâm gì đến tiết kiệm nữa, vảy bao phủ trên người hắn đều dựng đứng lên, sau đó một lượng lớn khí tức phun ra từ đó.
Được thúc đẩy bởi những loại khí này, tốc độ của Đế Ma cũng đột nhiên tăng lên.
Và với sự trợ giúp này, động tác chạy của nó có cảm giác như đang lướt đi.
…
Nhìn Đế Ma đang cố gắng chạy thục mạng, Lâm Tử Lạc vừa chạy vừa nhìn Thương Hoàng bên cạnh.
Thương Hoàng khó hiểu nói:
"Đuổi theo hắn đi, nhìn ta làm gì?”
Lâm Tử Lạc túm chặt lấy chiếc roi của Thương Hoàng, nói tiếp:
"Ngươi phải nắm chắc đấy.”
Chằng chờ Thương Hoàng kịp phản ứng, bỗng sau lưng Lâm Tử Lạc xuất hiện một đôi cánh ánh vàng.
Thương Hoàng mở to mắt nhìn, cũng không quá ngạc nhiên.
Hắn thật sự không còn ngạc nhiên với các khả năng của Lâm Tử Lạc nữa rồi.
Hắn nắm chặt chiếc roi, sau đó cảm thấy cơ thể dần rời khỏi mặt đất.
Dưới mặt đất ngổn ngang vô cùng nhấp nhô này, quả thật bay lên có thể tiết kiệm thời gian tìm đường hoặc tránh chướng ngại vật.
Thế nên nếu so với Đế Ma đang chạy dưới đất, rõ ràng tốc độ của Lâm Tử Lạc càng nhanh hơn.
Chỉ một lát sau họ đã đuổi kịp Đế Ma.
Đế Ma vẫn đang cắm đầu chạy, bỗng hắn nghe thấy tiếng đập cánh từ đằng sau. Vừa quay lại, hắn đã thấy Lâm Tử Lạc túm chiếc roi, kéo Thương Hoàng bay đến.
Mẹ nó, các ngươi còn biết bay nữa sao?
Kể cả trong lòng đang chửi như điên, thế nhưng Đế Ma vẫn chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
"Thương Hoàng, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Khi thấy đã rút ngắn đến khoảng cách thích hợp, Lâm Tử Lạc lên tiếng nhắc nhở.
"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?"
Thương Hoàng chưa kịp phản ứng.
Sau đó hắn bị Lâm Tử Lạc ném bay.
Gió mạnh khiến áo choàng của Thương Hoàng bay phất phới.
Sau vài giây ngẩn người, Thương Hoàng nhanh chóng khôi phục trạng thái. Hắn nhắm thẳng vào điểm sắp rơi, sau đó chuẩn bị kỹ càng.
---
TA CÓ 999 LOẠI DỊ NĂNG: Hài hước, dị năng, đô thị, sảng văn, tiến hóa gen, linh khí khôi phục…