"Ầm!"
Thương Hoàng rơi xuống an toàn, hơn nữa cũng chặn đường chạy trốn của Đế Ma, khiến Đế Ma đành phải dừng lại.
Còn Lâm Tử Lạc cầm đao Cửu Lê, lơ lửng trên không trung, chặn đường lui của Đế Ma.
Vì họ chặn cả hai đường, thế nên Đế Ma không thể chạy trốn.
"Ha ha ha ha, chỉ trách ta, chỉ trách ta!"
Khi thấy mình không còn đường chạy trốn, Đế Ma gào lên thảm thiết.
"Chỉ trách ta làm việc cẩn thận, cứ phải chờ tất cả zombies tập trung rồi mới tấn công. Nếu không, chắc chắn các ngươi đã mất mạng trong đại quân zombies.”
Đế Ma nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không, ngươi sai rồi. Ngươi đã coi thường sức mạnh bộc phát của loài người khi đứng trước tuyệt cảnh. Trong trận chiến chủng tộc này, thắng bại giữa bốn người chúng ta quan trọng, thế những chiến dịch sử thi của hơn một triệu con người đồng lòng cũng quan trọng chẳng kém.”
Thương Hoàng lắc đầu phản bác.
"Làm sao có thể, chúng ta. . . A!"
Đế Ma hét lên thảm thiết.
Lâm Tử Lạc rút dao găm Cửu Lê ra khỏi eo hắn, rồi nhanh chóng lùi lại.
Mẹ nó, ngay trước mặt hắn mà lại chỉ chú ý đến mỗi Thương Hoàng, hơn nữa còn nói xằng nói bậy. Có phải đang coi thường kỹ năng đánh lén của hắn hay không?
Không cho hắn một nhát “Dao găm Cửu Lê” thì thật có lỗi với kỹ năng thích khách lâu năm của mình.
Đế Ma khó tin sờ phần eo đang liên tục đổ máu.
Gian xảo!
Con người quá gian xảo!
Không ngờ họ lại chia ra, một người thu hút sự chú ý của hắn, một người đánh lén!
Lúc này, chiếc roi của Thương Hoàng cũng tấn công Đế Ma.
Đế Ma đành phải bỏ ý định che vết thương, hắn bước lên định chặn cây roi của Thương Hoàng.
Cả hai đều là chẳng phải dạng vừa, ai cũng có thuộc tính sức mạnh cao đến 349, dù bất cứ kẻ nào tấn công cũng không thể đỡ nổi.
Sau đó. . . Đế Ma lại bị Lâm Tử Lạc đâm một nhát từ sau lưng.
Cứ như vậy, Đế Ma vừa cố gắng chống lại đòn tấn công của Thương Hoàng mạnh ngang hắn, vừa phải đề phòng Lâm Tử Lạc có thể đánh lén bất cứ lúc nào.
Dù đòn tấn công của Lâm Tử Lạc không mạnh như Thương Hoàng, song mỗi lần hắn đều đâm đúng vào vị trí quan trọng của Đế Ma, gây ảnh hưởng lớn cho hành động và khả năng chiến đấu của Đế Ma.
Trong quá trình chiến đấu, tâm trạng của hắn thay đổi liên tục.
Phẫn nộ, bực bội, bất lực, hoảng sợ, tuyệt vọng. . .
Mười lăm phút sau.
Sau khi trúng thêm một nhát đâm của Lâm Tử Lạc, hai chân Đế Ma mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Trên người hắn có mười mấy lỗ thủng cả to lẫn nhỏ, đang liên tục chảy máu.
Hắn không còn có thể bịt máu từ những lỗ thủng này được nữa.
Đế Ma cảm nhận sức mạnh và sức sống trong cơ thể đang liên tục xói mòn, hắn cố gắng đứng dậy nhưng dù làm thế nào cũng không làm được.
Thậm chí vì giãy dụa liên tục, nên bộ não của hắn cũng bắt đầu đau nhức.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người cầm trường đao đi về phía mình.
Bỗng chuôi trường đao lóe lên ánh sáng vàng, khiến hắn đành phải nhắm mắt.
Ngay trước khi mất ý thức, bỗng bên tai nó vang lên một câu nói.
"Giờ ngươi biết ta là ai chưa?”
"Bộp!"
Đầu Đế Ma rơi xuống đấy, nảy lên mấy lần.
Lâm Tử Lạc cất đao Cửu Lê.
Thương Hoàng chậm rãi bước lên, im lặng nhìn cơ thể rách nát dưới đất.
Sau đó bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Ha ha ha ha ha ha, Đế Ma chết rồi! Thi Phách cũng chết rồi!"
Hắn liên tục lặp lại câu nói này đến tận mười mấy lần.
Lâm Tử Lạc không ngăn cản hắn.
Vì hắn biết tâm trạng lúc này của Thương Hoàng giống hệt sau khi hắn giải quyết hết Lý gia.
Mối hận chất chứa vài chục, thậm chí mấy chục năm, làm gì có chuyện đơn giản như nói không có là không có.
Đầu tiên hắn nhặt đầu của Đế Ma, sau đó quay lại chỗ lúc trước, nhặt đầu của Thi Phách.
Sau khi cất cả hai cái đầu vào không gian trữ vật, hắn quay lại giúp Quỷ Đồng và zombies mèo giết nốt đám zombies đi lạc từ đại quân zombies ở ngoài hai cửa.
Đợi khi Lâm Tử Lạc giải quyết xong tất cả, hắn lại quay về chỗ cái xác của Đế Ma.
Lần này, hắn nhìn thấy một ông lão gần đất xa trời.
Thương Hoàng ngồi cạnh cái xác của Đế Ma, nắm chặt cây roi của hắn.
Ông lão vốn tóc bạc da mặt hồng hào, khí thế phiêu lãng xuất trần, giờ lại thay đổi nhiều đến mức nghiêng trời lệch đất.
Mái tóc dài phiêu dật trở nên rối bù lộn xộn, gương mặt hồng hào nay đã trắng bệch, xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
Cả người hắn như đã mất linh hồn, ngơ ngơ ngác ngác.
Sau khi giải trừ bí thuật kích hoạt sức sống, ông lão trên trăm tuổi đã lấy lại vẻ ngoài vốn có của mình.
Hắn cũng sắp đến điểm cuối cuộc đời, vốn phải nên như vậy.
Chỉ vì không muốn để cho loài người lo lắng, nên hắn mới cố gắng dốc chút sức sống cuối cùng để lừa họ.
Mà Lâm Tử Lạc đã thấy quá nhiều người như thế này.
"Lão Thương, giữ vững tinh thần."
"Đại quân Zombies vẫn còn chưa chết hết, sinh vật phóng xạ vẫn còn muốn tiêu diệt loài người, giờ ngươi không thể gục ngã.”
---
TA CÓ 999 LOẠI DỊ NĂNG: Hài hước, dị năng, đô thị, sảng văn, tiến hóa gen, linh khí khôi phục…