Tuyệt Mệnh Chiến Thần - Lý Nhất.
Liệp Sát Chiến Thần –Vinh Chiến, Phong Ma Chiến Thần – Sử Cảnh Sơn, Tuyệt Mệnh Chiến Thần – Lý Nhất.
Trong mười năm tận thế, nhà họ Lý có ba trụ cột còn tồn tại.
Trong đó, Lâm Tử Lạc và Vinh Chiến quyết đấu nhiều nhất, Sử Cảnh Sơn nhiều thứ hai, còn Lý Nhất thì chưa va chạm bao giờ.
Hiện tại Vinh Chiến và Sử Cảnh Sơn đã lạnh toát từ lâu, chỉ còn lại Lý Nhất là dòng độc đinh vẫn còn tồn tại tới bây giờ.
Ở đời sau này, chiến lực của Lý Nhất vẫn là thứ rất đáng sợ.
Lão Trương lúc đó có chiến lực mạnh nhất Trung Quốc, là đệ nhất chiến thần.
Còn Lý Nhất đứng thứ hai.
Bởi vì ra tay thì chắc chắn sẽ có người chết, thủ đoạn đánh nhau cực kì tàn nhẫn cho nên được gọi là Tuyệt Mệnh Chiến Thần.
Chỉ có điều nhà họ Lý ở Hoa Đô hiện tại đang bị quân đội địa phương chèn ép nên cấp bậc của hắn cũng chỉ có thể đứng trong top mười của bảng xếp hạng cấp bậc.
Về phần nguyên nhân tại sao tới giờ Lý Nhất còn chưa chết cũng rất đơn giản, hắn ở Hoa Đô, còn Lâm Tử Lạc ở Kinh Đô.
Lâm Tử Lạc cũng thật sự không ngờ có thể nhìn thấy được Lý Nhất trong phó bản “Phòng đấu giá siêu cấp” này.
Chẳng qua nếu như đã gặp rồi thì chắc chắn sẽ rất thú vị đây ha ha…
Lâm Tử Lạc ẩn mình trong đám người tới xem trò hay, không chủ động đứng ra.
Hắn cần tìm hiểu một chút về những chuyện đã từng phát sinh ra trước đã.
…
“Ui, còn không biết xấu hổ mà nói mình là người của khu an toàn ở Kinh Đô. Sao thế, có gan thì ra tay đi chứ hả!”
Lý Trạch Dương mở miệng nói chuyện với giọng điệu quái gở.
“Ha ha ha, tại sao ta lại phải động tay động chân chứ, chấp nhặt với những kẻ đã bị diệt cả tộc, chỉ có thể hành động như chuột cống chui rúc trong cống thoát nước như các ngươi chứ?”
Rất hiển nhiên, người trong quân đội cũng không hiền lành gì, hắn mở miệng giễu cợt.
Ltd lập tức tức giận tới mức đỏ bừng hết cả hai mặt.
Bất kể như thế nào, chuyện nhà họ Lý bị diệt tộc là sự thật, dù hắn có nói gì đi nữa cũng chẳng có tác dụng.
Thấy Lý Trạch Dương “Thua trận, Lý Nhất vẫn luôn đứng ở phía sau chủ động đứng dậy.
Hắn âm u nhìn thoáng qua tên quân nhân kia, trong đầu thầm nghĩ nếu gặp nhau ở phó bản tiếp theo thì nên tách người tên đó ra như thế nào mới được đây?
Chỉ là ngoài mặt hắn lại mở miệng nói:
“Vạn Văn Thụy đúng không, ngươi đứng ở đây đấu võ mồm thì có cái gì hay? Cửa hàng này cũng chẳng phải thuộc về ngươi, ngươi ở đây làm loạn cái gì thế?”
Thì ra, bọn họ xảy ra tranh chấp là gì cửa hàng này.
Quân đội nhìn trúng cửa tiệm này, nhưng người nhà họ Lý ôm oán hận với quân đội sao có thể bỏ qua cơ hội này dễ dàng như vậy được?
Bọn họ đưa không ít người của nhà họ Lý ra đứng ở cửa hàng này giống như định thuê cửa hàng, như vậy có thể ngăn cản quân đội tới đây.
Mà thuê cửa hàng cũng không vi phạm vào quy tắc hòa bình kiểu mẫu cho nên cũng không lo bản thân sẽ bị sét đánh.
Ngược lại, người của quân đội tới muốn cứng rắn chen ngang vào thì sẽ vi phạm đến quy tắc.
“Ta làm loạn? Rõ ràng là các ngươi…”
Vạn Văn Thụy tức giận không nguôi.
Rõ ràng là đám người nhà họ Lý làm kẻ ác ở chỗ này, mình thì không có biện pháp xử lý nào!
Lúc này, không ít người của quân đội nhận được tin tức cũng lục tục kéo nhau tới đây.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí của hai bên trở nên giương cung bạt kiếm.
Mà người cầm đầu của nhóm quân đội này thì Lâm Tử Lạc biết, là một quan binh cấp dưới của Trương Nguyên Trung, tên Hầu Dương Đức.
Thế nhưng trong trường hợp như thế này, một vị quan binh cũng không thể được đánh giá ngang hàng với loại người có thể leo lên bảng xếp hạng Trung Quốc như Lý Nhất được.
Nói tóm lại, uy thế của quân đội còn chưa đủ.
Nhưng mà quân đội mạnh ở chỗ nào? Mạnh ở nhiều người chứ sao!
Toàn bộ Trung Quốc từ trên xuống dưới đều là người thuộc về quân đội mà.
Binh lính của các đơn vị quân đội khắp nơi cứ lục tục chen thêm vào, người nhà họ Lý bị vây lại trước cửa tiệm, muốn ra cũng không ra được.
Nếu nơi này không phải là phó bản hòa bình, người của quân đội kiêng dè sự tồn tại của thiên lôi thì sợ là họ đã túm hết cả đám người nhà họ Lý đi rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài đám người có một âm thanh vang lên.
“Người nào dám khiêu khích quân đội?”
Nghe thấy câu này, không ít binh lính đều lộ ra một ánh mắt khác.
Đây rồi, một người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc quân trang chậm rãi sải bước đi tới.
Gương mặt vốn đang cực kì bình tĩnh của Lý Nhất lập tức xảy ra biến hóa, sau đó hắn trấn tĩnh lại.
“Ta còn tưởng là ai chứ? Thì ra là Phá Quân.”
Lâm Tử Lạc ẩn trong đám người cũng nheo hai mắt lại.
Người này, hắn cũng biết.
Chiến Thần Phá Quân của hậu thế, danh hiệu: Phá Quân, đồng thời nghề nghiệp của hắn cũng là “phá quân”.
Hiện tại hắn đang ở khu Cẩm Đô.
Không có ai biết tên thật của hắn, hắn như một Tham Lang Chiến Thần khác vậy.
Hai người bọn họ đều là Chiến Thần thuộc quân đội, tin tức liên quan đều bị quân đội phong tỏa chặt chẽ, cực kì thần bí.