Hay thật, loại phó bản cấp bậc quốc gia này cũng rất thú vị!
Chớp mắt một cái, tất cả đều là người quen cũ đời trước.
Căn cứ theo những gì Lâm Tử Lạc phán đoán, ngoại trừ nhà họ Lý đã không còn hai Chiến Thần ra, thì Chiến Thần và Pháp Thần hậu thế hẳn là đã tiến vào phó bản này.
Thế này thì đúng là càng ngày càng thú vị!
Phá Quân đến khiến binh lính trong quân đội chớp mắt như tìm được chỗ dựa.
Người của quân đội bắt đầu gây áp lực cho người nhà họ Lý.
Bầu không khí càng ngày càng nặng nề.
Hầu Dương Đức ở trong đó đang chuẩn bị báo cáo lại tình hình nơi này cho Phá Quân.
Chỉ là người còn chưa đi qua thì một binh lính cấp dưới đã lén báo thêm một tin.
Nghe thấy tin tức này, ánh mắt Hầu Dương Đức sáng rực lên, không thèm đoái hoài tới việc báo cáo lại nữa, cố gắng ẩn núp đi, cuối cùng yên lặng lui vào trong đám người.
Chỉ chốc lát sau hắn đã tới bên cạnh Lâm Tử Lạc.
“Đại lão, sao ngươi lại ở đây.”
Hầu Dương Đức dò hỏi.
Hắn là người bên cạnh Trương Nguyên Hồng, đương nhiên biết Lâm Tử Lạc kinh khủng thế nào.
Còn binh sĩ ban nãy báo cáo tin tức cho hắn là do Lâm Tử Lạc nhờ thông báo.
“Ta ở đâu không quan trọng, quan trọng là ngươi có muốn xả cơn giận này không.”
Lâm Tử Lạc vừa cười vừa nói.
Hầu Dương Đức lập tức mở miệng đáp lời:
“Đương nhiên, người nhà họ Lý khinh người quá đáng. Đại lão, ngươi nói xem nên làm thế nào!”
Lâm Tử Lạc nhỏ giọng nói phương pháp cho Hầu Dương Đức.
Hầu Dương Đức nghe xong, vẻ mặt quái lạ.
“Này… này thật sự có được không?”
“Nhanh đi, mau chóng lên, muốn báo thù không vậy!”
Lâm Tử Lạc khiển trách.
“Được rồi, để ta thử xem, đại lão, nếu không được thì chẳng phải là ta…”
Hầu Dương Đức cẩn thận hỏi.
“Yên tâm, dựa theo cách làm của ta, ít nhất có thể giết được ba bốn người của nhà họ Lý, Trương Nguyên Trung mà biết chắc chắn sẽ khen ngợi ngươi.”
Lâm Tử Lạc cam đoan nói.
Có lời hứa hẹn này, Hầu Dương Đức yên tâm hơn hẳn, vội vàng rời khỏi đoàn người để đi tìm người.
Còn hai bên đang giằng co trước cửa tiệm cũng không để ý rằng Hầu Dương Đức đã rời đi.
Hai bên đang tiến hành những hình thức quái dị.
Bởi vì bọn họ sợ nói lời thô tục sẽ đọng chạm tới thiên lôi cho nên không dám chửi bậy một câu chữ nào.
Nhất là Lý Nhất và Phá Quân, hai cường giả hai bên cố gắng tổn thương lẫn nhau, khiến quần chúng xung quanh xem đã ghiền.
Cái này cũng đại diện cho việc ngôn ngữ của Trung Quốc bác đại tinh thâm tới cỡ nào.
Không có một câu chữ cấm kị nào kích hoạt chế độ hòa bình của trò chơi tận thế.
Bọn họ cứ giằng co được hơn mười phút sau, Hầu Dương Đức cuối cùng cũng trở về.
Hầu Dương Đức không quay về một mình, trong tay hắn còn bưng một cái bồn.
Trong cái bồn đó đựng đầy dịch nhầy màu vàng vàng, thậm chí còn tỏa ra từng luồng nhiệt khí.
Hầu Dương Đức đi qua chỗ nào, người đứng đó đều sợ hãi lui về sau vài bước, rất sợ mình sẽ dính phải chất lỏng màu vàng đó.
Mọi người đều là người, chỉ cần ngửi thấy mùi kinh khủng từ dịch thể bay ra bọn họ cũng biết trong cái bồn này đang đựng thứ gì!
Mẹ nó chứ, ác.
Quan quân bên quân đội bưng nguyên một cái bồn như thế này để làm gì vậy hả!
Lúc này Hầu Dương Đức cũng đang đỏ hết cả mặt, nội tâm hắn đang hối hận không thôi.
Vừa nãy đang giận dữ nên vừa nghe biện pháp của đại lão “Nhai Tí” thôi là hắn đã đồng ý ngay rồi.
Bây giờ muốn hối hận cũng không kịp, đâm lao đành phải theo lao thôi.
Chỉ có thể hi vọng rằng chuyện này thật sự có thể thành công mỹ mãn như lời đại lão “Nhai Tí” nói!
Nghĩ như vậy, hắn cũng không buồn nữa mà tiến thẳng về phía trước.
Lúc này quân đội và nhà họ Lý vẫn còn đang giằng co.
Hai người Phá Quân và Lý Nhất đang đứng ngay đầu, cả hai im lặng không nói một lời, đều đang nỗ lực dùng khí thế của mình để áp đảo đối phương.
Còn hai bên đang khắc khẩu cũng đang đấu võ mồm với nhau, không ai để ý đến Hầu Dương Đức đã xông qua đám người, bắt đầu bưng cái bồn đi về phía trước.
Hầu Dương Đức cứ như vậy không thèm để ý đến cái gì khác, giữ nguyên trạng thái đại não trống rỗng.
Dù sao thì cứ dựa theo kế hoạch do đại lão “Nhai Tí” vạch ra mà xung phong là được rồi.
Ngay khi hắn lao ra khỏi vòng vây toàn binh sĩ của bên quân đội thì đột nhiên cảm giác được bản thân đạp trúng phải một hòn đá nhỏ.
Vị trí của hòn đá này cực kì tinh quái, sau khi nó tiếp xúc với Hầu Dương Đức đang trong trạng thái xung phong đã thay đổi ngay lập tức quỹ tích vận động của hắn.
Khiến hắn sơ ý một chút thôi đã ngã văng ra ngoài.
Thế này coi như cái bồn trong tay Hầu Dương Đức bị hất văng ra.
Dịch nhầy màu vàng vàng trong bồn đựng bay thẳng về phía người nhà họ Lý.
Lý Nhất không hổ là cường giả một đời, chỉ trong nháy mắt đã phản ứng kịp, lui nga về phía sau.
Thế nhưng đám người nhà họ Lý đứng đằng sau kia thì lại không may mắn như thế.
Bọn họ còn đang bận giằng co với nhau, đâu còn để ý được đến dịch nhầy màu vàng vàng đột nhiên ập tới kia?