"Đúng vậy, ta phải đi tìm thú vui!" Lý Hạo Bác bị lời này nhắc nhở, đột nhiên ý thức được.
Mặc dù Vinh Chiến muốn nói gì đó, nhưng hắn nhìn quản gia tóc bạc, cuối cùng cũng không nói ra.
"Đúng rồi anh Vinh, ta nghe nói rằng ban ngày anh bắt về được một con zombie, đúng không?" Lý Hạo Bác suy nghĩ hồi lâu, nhớ ra điều gì đó, trực tiếp nói.
"Đúng vậy, thiếu gia, chúng ta đã bắt được một con zombie, muốn mang nó về để nghiên cứu. Vinh Chiến nói.
"Ngoài kia có rất nhiều zombie, zombie này là để ta chơi đi.” Lý Hạo Bác trực tiếp nói.
"Thiếu gia muốn chơi đùa đương nhiên có thể, nhưng chủ yếu ta sợ zombie này sẽ làm tổn thương thiếu gia.” Vinh Chiến không từ chối.
Theo hắn, có thể dùng zombie khiến thiếu gia an ổn một chút là quyết định đúng đắn.
"Đừng lo lắng, yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương bản thân đâu.” Lý Hạo Nhiên cười xấu xa nói.
Chỉ một lát sau, Một con zombie với tay, chân và miệng đều được giữ bằng kim loại được đưa đến trung tâm của đại sảnh
Người trong lồng sắt lớn đều là phụ nữ.
Khuôn mặt của những người phụ nữ này đều đẹp xếp hạng nhất.
Nhưng tất cả bọn họ dường như đã mất đi linh hồn, trong lồng là đôi mắt đờ đẫn và vẻ mặt ngơ ngác.
Cổ của họ bị trói bằng dây xích nặng nề.
Trong quá trình đẩy chiếc lồng sắt, những người phụ nữ vẫn bất động, như thể đã từ bỏ vùng vẫy.
Lý Hạo Bác lấy ra một chiếc chuông và lắc nhẹ vài lần.
Người phụ nữ trong lồng sắt ngay lập tức có phản ứng.
Họ gấp gáp lao về phía Lý Hạo Bác nhưng cuối cùng vẫn bị lồng sắt chặn lại.
Cảnh tượng kỳ quái này khiến người ta cảm thấy kinh hãi, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Khiến người ta không thể tưởng tượng đó là những người phụ nữ này rốt cuộc đã phải chịu đựng những hình thức tra tấn vô nhân đạo đến mức nào mới trở nên như thế này.
Nhưng Lý Hạo Bác không hề hài lòng chút nào
"Thật nhàm chán, những người này đã chơi mấy tháng rồi, sớm đã chơi chán ngấy rồi.”
"Nếu không phải vì ngày tận thế rác rưởi này đến, ta đã chuẩn bị cho người của ta đi đến các ngôi làng miền núi bên ngoài để bắt một số vật sống về, chỉ những người sống mới có thể huấn luyện để trở nên thú vị."
Lý Hạo Bác nói, lộ ra vẻ mặt bực bội, một loại biểu cảm bực bội vì không nhận được món đồ chơi yêu thích của mình.
Tuy nhiên, trong chốc lát, sắc mặt Lý Hạo Bác lại thay đổi.
Vẻ mặt hắn trở nên hưng phấn, khóe miệng xuất hiện một nụ cười kỳ lạ.
“ Nhưng không cần gấp, những thứ này vẫn có thể là ra những đóng góp cuối cùng.” Lý Hạo Bác đứng dậy, hai tay múa múa.
"Ném lũ zombie vào. Tháo tất cả còng tay và còng chân đó ra. "
“Ta muốn xem, ta muốn thấy zombie ăn thịt người!" Lý Hạo Bác càng ngày càng hưng phấn, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng.
Tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ quản gia tóc bạc và các thành viên của đội săn bắn của Vinh Chiến, những người khác đều trông không thể chịu đựng được.
Để một zombie giết người giết chết nhóm phụ nữ này.
Nhưng phàm là chỉ cần có chút lương tâm, không, lòng người không thể làm chuyện như vậy.
…
Nhưng Vinh Chiến và các thành viên khác trong nhóm lính đánh thuê Liệp Sát lại mỉm cười.
Nhóm người điên này đã trải qua vô số sinh tử dường như đang mong chờ điều này.
Một tên lính đánh thuê nhỏ bước ra từ nhóm lính đánh thuê Liệp Sát.
Với mật danh Khỉ gầy, anh ta cực kỳ giỏi trong việc phát hiện môi trường xung quanh.
"Thiếu gia, để ta, để ta! ta thích làm điều này nhất.” Khỉ gầy tự đề cử bản thân.
Nhóm lính đánh thuê Liệp Sát đều bật cười.
Lý Hạo Bác như tìm được tri kỷ, vội vàng nói: "Là ngươi đi."
Khỉ gầy sau khi nhận được mệnh lệnh thì cười toe toét và nhặt chiếc chìa khóa trên chiếc bàn lớn.
Đầu tiên anh ta mở chiếc lồng sắt lớn nơi người phụ nữ bị giam giữ.
Điều kỳ lạ là lồng sắt đã được mở ra, nhưng những người phụ nữ này không dám chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, khỉ gầy kéo zombie bằng dây xích và đi vào lồng sắt.
Đầu tiên Khỉ gầy cởi trói phong ấn trên miệng zombie.
Zombie đột nhiên há to miệng, muốn cắn người trước mặt.
Khỉ gầy ẩn nấp bên ngoài phạm vi đủ để zombie không có cơ hội cắn vào.
Đột nhiên, vệ sĩ phía sau Lý Hạo Bác không nhìn được, hắn đi tới trước mặt Lý Hạo Bác rồi quỳ xuống.
"Lý thiếu gia, loại chuyện này quá tàn nhẫn, sao người không buông tha cho bọn họ.” Vệ sĩ quỳ lạy Lý Hạo Bác ba cá cầu xin.
Hắn thực sự không thể chịu đựng được khi thấy bức tranh tàn khốc sau đó.
Hắn nhớ lại những gì mẹ hắn đã nói làm người thì phải lương thiện.
Lý Hạo Bác vẫn còn cao hứng, đột nhiên sắc mặt trùng xuống.
Trong số vệ sĩ phía sau hắn, một người lập tức bước ra, cố gắng kéo vệ sĩ kia ra.
"Xin lỗi, thiếu gia, hắn tên là Vương Đại Hổ, hắn mới được bổ sung sau khi tên kia bị chết đêm qua, hắn sinh ra đã có thực lực rất lớn, nhưng não lại có vấn đề, thiếu gia, đừng so đo với hắn." Người đàn ông liều mạng kéo Vương Đại Hổ, nhưng Vương Đại Hổ vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích.