Sau khi nghe được tin tức từ Bàng thúc, Chu Nghị Nhiên sững người, rồi tiếp tục nói với vẻ mặt buồn bã:
“Không chỉ có bọn Tiểu Tạ, mà còn có Mễ Ứng, Tu Hiền... bọn họ đều gặp không may rồi.”
Sau khi nghe tin này, mọi người xung quanh không kìm được siết chặt nắm tay lại.
Mỗi một cái tên mà Chu Nghị Nhiên nhắc đến, đồng nghĩa với việc một đội quân hàng trăm người đã bị tiêu diệt.
"Buồn cái gì mà buồn! Lần này hoạt động của chúng ta thành công rồi, lẽ ra đây phải là một chuyện vui chứ! Sự hy sinh của Tiểu Tạ và những người khác không hề vô nghĩa! Bọn họ là anh hùng của chúng ta!"
Một giọng nói lớn tuổi khác vang lên, đó là Kiều thúc, một tiền bối khác đã ở bên cạnh Bàng thúc trong Trại Mặt trời mọc.
Chu Nghị Nhiên cố gắng nén nỗi buồn và mỉm cười nói:
"Kiều thúc nói đúng. Thành công của hoạt động lần này của chúng ta là điều đáng ăn mừng, không nên buồn bã."
Lúc này Chu Nghị Nhiên nhìn về phía sau Bàng thúc như nhớ ra điều gì đó, rất nhanh liền hướng tầm mắt về phía Lâm Tử Lạc.
Hắn chủ động bước tới, đưa tay về phía Lâm Tử La: "Người anh em này hẳn là người đã đóng hệ thống bảo vệ cho chúng ta trong lần hành quân này và thành công giết chết Thi Hài – Vị anh hùng, Lâm Tử Lạc!"
Bởi vì các đội khác về sớm hơn đội của Bàng thúc nên Chu Nghị Nhiên cũng hiểu được toàn bộ sự việc.
Sau khi nghe Chu Nghị Nhiên nói xong, xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc
Những người bình thường này vẫn biết tin tức đáng mừng này, khi nghe tin Thi Hài đã chết, họ lập tức trở nên phấn khích.
Bàng thúc ở bên cạnh xác nhận:
"Đúng, hắn chính là Lâm Tử Lạc, Ngươi được chọn với tư chất cực cao, chính là hắn chém đầu Thi Hài!"
Ánh mắt của mọi người nhất thời đều đổ dồn về phía Lâm Tử Lạc.
Người được chọn! Chém chết Thi Hài!
Cả hai sự việc này đều gây sốc.
Lâm Tử Lạc vừa bắt tay, vừa tỏ ra "khiêm tốn" như mọi khi.
"Khụ khụ, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ cả mà, có gì đáng kể đâu."
Nghe vậy, xung quanh rơi vào im lặng.
Nhóm người trung thực này chưa bao giờ gặp một người "khiêm tốn" như Lâm Tử Lạc.
Chu Nghị Nhiên quả quyết đổi chủ đề, nói:
"Được rồi, đây không phải là nơi để nói chuyện, cùng ta đến phòng bên kia nghỉ ngơi một lát đi."
Lúc này mọi người mới lấy lại bình tĩnh, đi theo Chu Nghị Nhiên đi vào trong trại.
Không gian trong doanh trại kỳ thực cũng không tính là nhỏ, dù sao có thể chứa đến mấy trăm vạn người lại vẫn còn sót lại một phần.
Mặc dù các phòng được ngăn cách bằng vỏ kim loại tương đối đơn giản, và những người gặp trên đường đều gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, nhưng môi trường có thể coi là sạch sẽ.
"Chỗ ở của chúng ta không tồi đâu nha. Chúng ta có giường để ngủ, có đồ để ăn và có nhiều không gian để sinh hoạt, mọi người đều hòa thuận với nhau. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là được tự do. Không ai bắt bạn phải làm việc, và cũng chẳng có nhiều việc nặng nhọc.”
Chu Nghị Nhiên tự hào giới thiệu môi trường trong trại với Lâm Tử Lạc và với những người trong đội vừa trốn thoát khỏi nhà máy sản xuất giống người.
Theo ý kiến của hắn, đây đã là môi trường sống tốt nhất mà hắn có thể nghĩ tới rồi.
Vượt qua dự đoán của Chu Nghị Nhiên là khi mà Lâm Tử Lạc cùng với đám tân nhân kia nghe được những điều kiện hấp dẫn như thế này đều không phải là rất kích động.
Làm sao có thể như thế được chứ?
Chu Nghị Nhiên khá là kinh ngạc, đám tân nhân mười mấy người vừa mới tới hoàn cảnh sinh hoạt tốt như thế ở quân doanh Húc Nhật đều cảm thấy kích động và may mắn, sao mà đến đám người lần này thì lại đều tỏ ra thờ ơ như thế cơ chứ?
Thật tình không biết, đối với đám người mới này mà nói, đến thái độ thờ ơ đều là bọn họ cố ý giở vờ, dù sao thì đều là đám người đã từng đọc qua sách của Lâm Tử Lạc, thấy được tương lai tươi đẹp, cuộc sống hạnh phúc, tiền đồ phát triển mà bên trong sách của Lâm Tử Lạc miêu tả kỹ càng.
Bọn họ có chút coi thường những cảnh đánh nhau vụn vặt trước mắt này cũng là việc rất bình thường.
Đi một mạch men theo quân doanh khoảng hơn mười phút, đám người này mới tới được một căn nhà tươm tất.
“Bàng thúc, ngươi dẫn Lâm anh hùng cùng mọi người đến đây nghỉ ngơi một lúc đi, Hiểu Đan bọn họ đã sớm đến đang chờ ở bên trong, từ bây giờ vẫn còn hơn sáu tiếng mới đến giờ hẹn của chúng ta, ta lại đợi những đội ngũ còn lại một chút, đến buổi tối chúng ta bắt đầu cùng nhau họp.”
Chu Nghị Nhiên mở miệng nói với Bàng thúc.
“Hiểu Đan quay về rồi sao! Tiểu nha đầu đó a, ta liền biết với sự thông minh linh hoạt của nàng thì chắc chắn không có vấn đề gì.”
Bàng thúc mở miệng đáp lại.
Sau khi sắp xếp xong đám người Bàng thúc, Chu Nghị Nhiên vừa quay sang nhìn về phía đám người mới.
“Về phần các huynh đệ mới đến, ta dẫn mọi người đến khu của người mới, mọi người có thể nghỉ ngơi đợi trong chốc lát ở nơi đó, sẽ có nhân viên công vụ đến để sắp xếp chỗ ở, vật tư cho mọi người, đúng rồi đến lúc đó các huynh đệ cũng không cần giấu dốt, các huynh đệ nào có tư chất tốt còn có thể được phân phối cho bạn đời.”