Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 63 - Chương 63 - Rốt Cuộc Ngươi Là Ai?

Chương 63 - Rốt Cuộc Ngươi Là Ai?
Chương 63 - Rốt Cuộc Ngươi Là Ai?

“Đủ rồi, rốt cuộc ngươi là ai?” Vinh Chiến sắp bị ép điên lên rồi.

Thủ hạ liên tục chết thảm, hắn ta lại không ngừng bị trêu đùa, cho tới bây giờ vẫn không biết đối phương là ai.

Vinh Chiến liều mạng đuổi theo Lâm Tử Lạc.

Nhưng Lâm Tử Lạc khinh thường, không thèm bận tâm tới hắn ta.

Qua một hồi quan sát, Lâm Tử Lạc không còn mong đợi vào Vinh Chiến như trước nữa.

Thân thủ kém, thuộc tính thấp kém, ngay cả tính cách cũng không trầm ổn như mấy năm sau.

Còn không bằng giết những lính đánh thuê kia.

Lâm Tử Lạc cũng không nghĩ xem bây giờ hắn ở cấp bậc nào.

Sau hai lần thông cáo thế giới đã tăng 6 điểm thuộc tính, tăng ba cấp bậc, trên người là ‘thần trang’.

Vinh Chiến có mạnh ở thời tận thế đi nữa cũng không cách nào so sánh với Lâm Tử Lạc được.

Vinh Chiến tuyệt vọng, hắn ta không theo kịp tốc độ của Lâm Tử Lạc.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tử Lạc lần lượt giết chết thủ hạ, để hắn ta sau cùng.

Cho dù hắn ta muốn cảnh báo cho thủ hạ biết vị trí của Lâm Tử Lạc.

Nhưng lời hay ý đẹp còn chưa nói ra, thủ hạ đã bị cắt cổ.

Cuối cùng, dưới sự liên thủ của Lâm Tử Lạc và mèo Zombies.

Toàn bộ lính đánh thuê trong đại sảnh đều bị giết chết.

Một ít kẻ vẫn đang thở, thống khổ giãy dụa trên mặt đất, cận kề với cái chết.

Vinh Chiến hoàn toàn tuyệt vọng, hắn ta hồn xiêu phách lạc quỳ xuống mặt đất.

Cảm giác bất lực khi không ngăn cản Lâm Tử Lạc được khiến hắn ta mất hết ý chí.

Hắn ta biết, dựa vào thực lực của hắn ta không cách nào giết chết Lâm Tử Lạc được.

Lâm Tử Lạc thu hồi ý thức đang kiểm soát mèo Zombies trước.

Sau đó, ra lệnh cho mèo Zombies chỉ định mục tiêu.

“Đuổi bắt đám người Lý Hạo Bác.”

Dựa vào tình hình này, đám người Lý Hạo Bác sẽ không chọn cách rời khỏi nhà họ lý

Bởi vì kết giới báo thù chưa được kích hoạt.

Sau khi mèo Zombies nghe được mệnh lệnh của Lâm Tử Lạc, nó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tuy rằng nó đã trở thành Zombies, nhưng vẫn còn đặc tính của loài mèo.

Dựa vào dấu vết bọn họ để lại để tìm kiếm bọn họ.

Lâm Tử Lạc đi tới trước mặt Vinh Chiến đang quỳ trên mặt đất.

“Ra tay đi, đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê.” Lâm Tử Lạc lên tiếng.

Vinh Chiến ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tử Lạc trước mặt hắn ta.

Đột nhiên như phát điên, cười to lên, hơn nữa còn khàn giọng cười nói.

“Ha ha ha, đoàn lính đánh thuê gần như đã bị giết chết hết, ta còn được gọi là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê sao?”

Lâm Tử Lạc rất sung sướng.

Cho dù lần này không giao đấu cùng Vinh Chiến.

Nhưng dáng vẻ của Vinh Chiến vào lúc này khiến Lâm Tử Lạc rất sướng!

Lâm Tử Lạc gần như giết hết thủ hạ của Vinh Chiến ở trước mặt hắn ta, hủy hết tâm huyết nhiều năm của hắn ta.

Khiến cho hắn ta mất đi ý định phản kháng, không khác gì người mất hồn.

Đây là sự trả thù cao nhất!

Tra tấn thân thể không đau đớn bằng việc tra tấn tinh thần!

Lâm Tử Lạc tin, cho dù hắn không giết Vinh Chiến, đời này Vinh Chiến cũng không ngóc đầu lên được.

Nói thì nói như vậy nhưng giết vẫn phải giết.

Nếu giết Vinh Chiến khiến hắn càng sướng hơn thì sao không giết hắn ta chứ?

Vinh Chiến nhìn Lâm Tử Lạc trước mặt, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng lóe lên chút khát vọng.

Hắn ta vội vàng hỏi: “Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi nói cho ta biết, nếu không ta có chết cũng không nhắm mắt được!”

Mắt Lâm Tử Lạc sáng lên, chết không nhắm mắt!

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Đường đao lướt qua, đầu người rơi xuống đất.

Đầu Vinh Chiến lăn long lóc trên mặt đất.

Đôi mắt trừng to.

Như là vô cùng khiếp sợ vì Lâm Tử Lạc không nói không rằng đã ra tay.

Hơn nữa đến chết cũng không biết được thân phận của Lâm Tử Lạc, hắn ta thật sự chết cũng không nhắm mắt.

Lâm Tử Lạc đi tới trước đầu Vinh Chiến.

Chân hắn đá đá, để mặt Vinh Chiến đối diện với hắn, sau đó lên tiếng.

“Cho tới bây giờ ta vẫn nhớ rõ vẻ mặt ngày đó của ngươi.”

“Ngươi đạp ta dưới đất, nói ta không khác gì con kiến. Sao xứng để ngươi tự ra tay?”

“Nói ta chỉ là cô nhi! Là một tên phế vật! Sao có mặt mũi lớn như vậy? Sao to gan như vậy? Dám uy hiếp tới quyền uy của nhà họ Lý.”

“Nói ta chỉ là con rệp sống trong cống rãnh!”

“Nói giết ta chỉ làm bẩn tay ngươi!”

“Thật ra, ta rất cảm kích sự tự đại của ngươi vào lúc đó.”

“Vừa hay đã cho ta cơ hội trốn thoát, còn có thể chặt đứt hai ngón tay của ngươi!”

“Cũng cảm ơn ngươi, việc làm của ngươi đã dạy ta một đạo lý.”

“Đó là trước khi giết người đừng có nhiều lời tới như vậy, ra tay được thì đừng nên bức ép người ta.”

“Ngươi xem, ta đã chặt đầu của ngươi rồi, sau đó trò chuyện với ngươi, như này không phải rất sướng sao?”

Nói xong, Lâm Tử Lạc đã không nhịn được bật cười thành tiếng.

Không được, không thể quá vui mừng.

Lý Hạo Bác còn đang đợi hắn.

Lâm Tử Lạc nhấc chân lên, dẫm mạnh xuống.

Đầu Vinh Chiến lập tức như trái dưa hấu nát bét.

Máu tươi và óc bắn tứ tung.

Làm giày Lâm Tử Lạc trắng đỏ đan xen.

Bình Luận (0)
Comment