Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 67 - Chương 67 - Chủy Thủ

Chương 67 - Chủy Thủ
Chương 67 - Chủy Thủ

Đặc thù ở chỗ đây chỉ là một chủy thủ cùn.

Miệng chủy thủ đã lởm chởm, trên thân đều rỉ sét.

Lúc ấy chỉ lướt qua thôi Lâm Tử Lạc đã nhìn trúng thứ này.

Đây không phải là ‘đao cùn gây uốn ván’ trong lời đồn sao?

Là loại đao càng cùn càng khó cắt.

Lâm Tử Lạc đâm ‘đao cùn’ vào miệng vết thương trên đùi của Lý Hạo Bác.

“A...!”

Cơ thể Lý Hạo Bác run lẩy bẩy.

“A, thật ngại quá, đao này cùn quá rồi, không thể đâm vào, ta xin lỗi.” Lâm Tử Lạc vội vàng nói ‘xin lỗi’.

Lúc đầu đao không đâm vào trong được, nhưng do Lâm Tử Lạc ra sức đâm vào nên đao đã đâm vào được.

Lâm Tử Lạc vì muốn bù đắp lỗi lầm của mình, lại giơ đao cùn lên lần nữa.

Lần này hắn ra sức hơn nữa, hung hăng đâm vào bàn tay của Lý Hạo Bác.

“Đao này ta đâm vì chính ta.”

“Nhát đao kia, là đâm thay cho bản thân ta.” Lâm Tử Lạc bình tĩnh nói.

Một đao hạ xuống

“Kế tiếp, những nơi mà cây đao này đi qua, chính là những gì ta đã trải qua suốt mười năm, trốn đông núp tây, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, đáng tiếc là, cái mà ngươi chịu đựng còn chưa được một phần một trăm của ta nữa.”

Lâm Tử Lạc khẽ cười.

Trong mắt Lý Hạo Bác, đó là nụ cười của ác quỷ.

Mười năm, hắn nói mười năm gì chứ?

Ta rõ ràng mới biết chuyện đó ba năm trước, mới bắt đầu có suy nghĩ dày vò ngươi!

Lý Hạo Bác không hiểu suy nghĩ đó của Lâm Tử Lạc.

Hắn muốn giải thích.

Nhưng một giây sau, sự nghi ngờ, lời biện bạch của cậu ta đã không kịp rồi.

Do cổ họng bất ngờ chuyển động!

Một lúc sau, Lâm Tử Lạc mới rút ra.

“Nhát đao này, vẫn là đâm thay ta.”

Nói xong, mũi dao càng tiến sâu hơn.

Nhưng mà, vì toàn bộ phế quản của hắn đã bị hủy, nên Lý Hạo Bác cũng không thể hét lên.

“Nhát dao này, bởi vì ta thấy vui.”

Lâm Tử Lạc cong môi cười.

Nụ cười này không có một chút ấm áp, mà càng khiến cho Lâm Tử Lạc trở nên lạnh lùng.

“Nhát dao này, là ta thay mặt Lâm gia... Tuy là ta chưa từng gặp bọn họ, nhưng mà phận làm con cũng nên báo thù cho cha đúng không.”

Đao pháp tuyệt xảo của Lâm Tử Lạc cuối cùng cũng có tác dụng.

“Nhát dao này, không thay mặt ai cả!”

Lâm Tử Lạc rút dao ra khỏi cổ họng, hắn lấy ra một tấm thẻ lựa chọn kích hoạt.

“Một thanh kẹp hữu dụng”

Hắn nhìn Lý Hạo Bác, lộ ra nụ cười thâm hiểm.

“Ngươi… Muốn… Muốn làm… Cái gì...” Lý Hạo Bác sợ hãi, vốn cậu ta đã không thể nói được, nhưng trong cuống họng lại rung động phát ra âm thanh không rõ ràng.

Dưới sự tra tấn đau đớn như vậy, cơ thể cậu ta đã mất cảm giác từ lâu.

Nhưng nụ cười của Lâm Tử Lạc lại đưa tinh thần cậu đến bờ vực của sự sụp đổ.

“Ta còn phải cảm ơn ngươi, luật lệ mà chính ngươi tạo ra, ngươi đã dùng nó hại chết không biết bao nhiêu người.”

“Không thể không biểu dương ngươi, ở phương diện tra tấn người này ngươi quả rất có thiên phú.”

Nói xong, Lâm Tử Lạc ép Lý Hạo Bác mở miệng ra.

Lý Hạo Bác dường như nghĩ đến điều gì đó.

Nghĩ đến suy nghĩ trước đây của mình.

Lẽ nào...

Cậu ta bắt đầu liều mạng giãy dụa, thậm chí còn mãnh liệt hơn thời khắc đau đớn trước đó.

Nhưng tất cả đều vô ích.

“Không! Không...”

Thật đáng tiếc, đã muộn rồi!

Tinh thần của Lý Hạo Bác hoàn toàn sụp đổ.

Lòng tự tôn, niềm kiêu hãnh của cậu ta vào thời khắc này đã hoàn toàn tan vỡ.

Cậu ta lập tức ngừng giãy dụa, thân thể bất động như một khúc gỗ.

Ngay cả ánh mắt cũng mất đi tinh thần trở nên xám xịt.

Nếu như không phải ở ngực còn nhấp nhô.

Thì không khác gì là một người chết.

“Không chịu nổi rồi? Ta chỉ lấy 1% việc ngươi làm với người khác làm với ngươi, ngươi đã không chịu nổi rồi.”

“Những hình phạt ngươi phát minh ra kia, vẫn còn không ít cái có thể dùng đâu nha.”

Lâm Tử Lạc cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Mình mới dày vò có một nửa, Lý Hạo Bác đã hoàn toàn suy sụp.

Dưới tình hình tâm trạng đang rối loạn này, cho dù có đau đớn cỡ nào, cho dù có tra tấn kiểu gì, nếu mình tiếp tục hành hạ thì cũng chả có tác dụng gì.

“Ngươi không phải đang giả vờ chứ?”

Lâm Tử Lạc lại cầm dao đâm liên tục vào người Lý Hạo Bác.

Nhưng Lý Hạo Bác cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Thôi, mình nghĩ nhiều rồi, với diễn xuất của hắn, thì có giả vờ cũng không đến mức như này.

Bỏ đi, có thể làm cho tinh thần Lý Hạo Bác hoàn toàn sụp đổ, cũng đủ chứng minh toàn bộ quá trình đã đến giới hạn rồi.

Suy cho cùng cũng đây cũng là sự kết hợp kỹ năng 10 năm tu luyện của Lâm Tử Lạc.

Nhìn Lý Hạo Bác nằm trên đất, Lâm Tử Lạc đứng dậy.

Cầm “ đao cùn uốn ván” trong tay, hắn tung ra kỹ năng “Tạc Liệt Song Trảm”.

Đao cùn lao về phía đầu Lý Hạo Bác.

Do lực đạo không lớn.

Nên cũng không tổn thương đến căn nguyên.

Nhưng mà, một giây sau, ấn ký nổ tung.

Trong nháy mắt Lý Hạo Bác bị ẩn ký nổ banh xác.

Nếu không phải Lâm Tử Lạc kịp thời dùng cây dù đón đỡ, thì chính hắn cũng không thể tránh được việc máu thịt bắn khắp người.

Cùng lúc đó tại vụ nổ.

“Tùng, tùng, tùng”

Đồng hồ cổ ở trang viên Lý thị phát ra đúng ba tiếng chuông.

Bình Luận (0)
Comment