Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 66 - Chương 66 - Một Đao

Chương 66 - Một Đao
Chương 66 - Một Đao

Đường đao xuất hiện trong tay.

Lâm Tử Lạc xông thẳng về trước, đao bổ xuống ngực Triệu quản gia.

Triệu quản gia không còn cách nào, chỉ đành dừng việc tăng cơ, lảo đảo lùi về phía sau, vất vả tránh né đường đao của Lâm Tử Lạc.

“Ngươi, ngươi không có võ đức!” Triệu quản gia tức giận nói.

Ai có võ đức, ai không có võ đức chứ? Ngươi có võ đức hay không thì liên quan gì tới ta.

Lâm Tử Lạc cảm thấy bất lực.

Đại ca à.

Triều đại nhà Thanh đã lụi tàn từ lâu rồi đó.

Vẫn còn giữ cái võ đức đó, sao ngươi không nói võ đức với đám zombies đi?

Đúng là một lão già cổ hủ.

Nhân lúc Triệu quản gia đang tức giận, đao của Lâm Tử Lạc lại chém về trước.

Triệu quản gia không dám đối đầu trực tiếp với đường đao, chỉ đành lùi về phía sau.

Mẹ nó, trước đây lúc học võ đáng ra ta nên học dùng binh khí mới đúng.

Công phu quyền cước này không thể đánh lại mà.

Triệu quản gia vô cùng buồn bực.

Lâm Tử Lạc đang đợi Triệu quản gia lùi về phía sau!

Đường đao của Lâm Tử Lạc đột nhiên tăng tốc lên.

Khi Triệu quản gia chưa kịp rút tay phải về, đường đao đã bổ xuống.

“Tạc liệt song trảm.”

Đường đao vẽ ra một đạo tàn ảnh trên không trung, chém vào cánh tay phải của Triệu quản gia.

Đao này chém xuống tận xương cổ tay phải của Triệu quản gia.

Ngay sau đó, hắn không cho ông thời gian phản ứng kịp, đao thứ hai nhắm vào vị trí trí mạng.

Lúc này đây, xương cổ tay của Triệu quản gia không giữ được nữa.

Xương cổ tay đứt lìa, hơn nữa toàn bộ chi trước của cánh tay phải đều bị chém đứt, rơi xuống mặt đất.

Triệu quản gia ngây người nhìn cánh tay phải bị chém đứt rơi trên mặt đất.

Võ công ông khổ luyện hơn 50 năm, chỉ một lần giao đấu đã đứt một cánh tay!

Ông nhìn phần tay phải còn sót lại kia, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng túa ra.

Nỗi thống khổ tràn ngập trong lòng không chỗ giải tỏa.

Đúng lúc này, ông phát hiện trên cánh tay bị cắt đứt của mình có một dấu x.

Đây là cái gì?

Ấn ký nổ tung của ‘Tạc liệt song trảm’!

Ấn ký nổ tung được kích hoạt.

Khi Triệu quản gia vẫn đang nhìn miệng vết thương.

Tiếng nổ mạnh vang lên!

Triệu quản gia không phản ứng kịp cho nên đành trơ mắt nhìn phần còn lại của cánh tay phải bị nổ tung.

Hơn nữa, bởi vì mặt ông cách quá gần cho nên mặt cũng bị tổn thương.

Vụ nổ mạnh khiến mặt của Triệu quản gia máu thịt lẫn lộn, không còn nhìn rõ dụng mạo ban đầu.

Thậm chí đôi mắt cũng bị máu tươi phun lên, không nhìn thấy gì hết.

Sau khi tiếng nổ mạnh vang lên, Lâm Tử Lạc giơ đường đao lên.

Mắt hắn không thèm chớp, đường đao trong tay chém mạnh xuống.

Triệu quản gia chỉ cảm thấy yết hầu của mình lành lạnh.

Sau đó mất đi ý thức.

Đúng là một ông già cổ hủ đáng thương!

Đang trong thời tận thế lại cố chấp cho rằng đấu võ phải từng chiêu từng chiêu một.

Còn muốn nói tới võ đức.

Sự thật đã chứng minh, làm người không phải chỉ có thực lực thôi là đủ, mà còn phải nắm rõ thế cục, đồng thời phải đưa ra quyết định chính xác, theo kịp tình thế.

Lâm Tử Lạc cũng không bận tâm tới thi thể của Triệu quản gia.

Hắn nhìn sang Lý Hạo Bác đang trốn ở một góc trong phòng.

Không biết Lý Hạo Bác đã bị dọa tới ngất xỉu từ lúc nào.

Nằm im bất động ở trong góc.

Lâm Tử Lạc từng bước từng bước đi tới, đao đâm thẳng xuống đùi Lý Hạo Bác.

Lý Hạo Bác đau đớn bừng tỉnh, miệng ra sức gào thét.

“Tỉnh rồi, không giả chết nữa sao?” Lâm Tử Lạc tháo mặt nạ ra.

Chỉ có điều, đường đao của hắn cũng không dừng lại.

Đường đao run run đâm sâu vào đùi của Lý Hạo Bác một cách thong thả.

Đây là “Kỹ xảo chấn đao” mà Lâm Tử Lạc tự mình nghĩ ra.

Cũng là đao pháp khủng bố trên người Diêu Tịnh Hàm mà Vinh Chiến nhắc trước đó.

Kỹ xảo đặc thù này, khi đao đâm vào, thân đao sẽ run lên một cách đặc thù, cắt nhỏ những cơ ở xung quanh đao, có thể mang tới cảm giác đau đớn phóng đại lên rất nhiều lần ở miệng vết thương.

Từ nhỏ Lý Hạo Bác đã ngậm thìa vàng lớn lên.

Là một kẻ luôn được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu đựng sự tra tấn này?

Sau khi cậu ta thống khổ kêu gào lên, nước mắt giàn dụa thì lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Lâm Tử Lạc rút đường đao ra, cắm vào đùi còn lại của cậu ta.

Đau đớn lại kéo tới.

Lý Hạo Bác kêu thảm như heo bị chọc tiết.

“Cầu xin ngươi hãy giết ta đi, cầu xin ngươi giết ta ngay đi.” Lý Hạo Bác không chịu nổi nữa, cậu ta gần như phát điên lên rồi.

“Giết ngươi sao? Ta chắc chắn sẽ giết ngươi, ngươi không nhắc ta, ta cũng sắp quên rồi.” Lâm Tử Lạc lộ vẻ áy náy.

Giống như hắn đã quên ‘lời hứa’ với Lý Hạo Bác, cảm thấy vô cùng có lỗi.

Sau đó, Lâm Tử Lạc lấy chủy thủ ‘cực kỳ đặc thù’ trong không gian trữ vật của mình ra.

Đặc thù ở chỗ nào?

Bình Luận (0)
Comment