Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm Tử Lạc, Trương Nguyên Trung lập tức kích động nói:
"Thế thì tốt quá! Vậy ta sẽ nhanh chóng thông báo cho các thủ trưởng, để họ không ra thông báo cấm vào phó bản boss thế giới."
"Cấm vào phó bản boss thế giới? Là sợ đám Ưng quốc tiếp tục làm điều này hả?" Lâm Tử Lạc hỏi.
“Đúng vậy, thủ lĩnh của Ưng quốc đã đe dọa rằng, từ nay trở đi, cứ hễ có người từ Long quốc đến tham gia phó bản Boss Thế giới, đến lần nào bọn chúng sẽ lặp lại trò này lần đấy.”
“Các vị thủ trưởng hiện đang cố gắng thuyết phục các quốc gia khác gia nhập phe chúng ta, vì vậy họ đang cân nhắc trong thời gian này tạm thời không tham gia phó bản Boss Thế giới, chờ đến khi có đủ sự hỗ trợ sẽ tiếp tục tham gia. Ta nghĩ rằng chỉ có sự tham gia của ngươi mới có thể ngăn ý định này của họ.”
Trương Nguyên Trung thành thật nói.
Hắn thực sự không thể nuốt trôi cục tức này, nên đã đến tìm Lâm Tử Lạc.
Ồ?
"Cứ hễ có người từ Long quốc đến tham gia phó bản Boss Thế giới, đến lần nào bọn chúng sẽ lặp lại trò này lần đấy."
Cái câu này cũng dám nói ra, rõ rành rành là muốn chặn đường chuyển chức của ta.
Ánh mắt Lâm Tử Lạc dần trở nên lạnh lùng.
…
Những kẻ chặn đường của ta, chính là kẻ thù không đội trời chung với ta!
Trong hai ngày tiếp theo, Lâm Tử Lạc vẫn lựa chọn chỉ ở lại khu vực an toàn để làm ăn.
Cũng qua hai ngày chờ đợi này, về cơ bản hắn đã đến tất cả các địa điểm tập trung lớn nhỏ của Kinh Đô để thu mua súng laser và khối năng lượng.
Không chỉ trong thủ Kinh Đô, mà thông qua sức truyền bá của phó bản, hiện tại rất nhiều thành thị đều biết Long Quốc có một Nhai Tí đang nắm giữ lượng lớn vũ khí Laser.
Có người chơi còn mở không gian trữ vật bên trong phó bản để mua lại súng laser từ tay những người chơi ở Kinh Đô. Điều này khiến mấy người chơi nhân cơ hội có thể kiếm lời kha khá.
Chỉ có Lâm Tử Lạc không tình nguyện làm như thế.
Muốn bán cho người chơi ở thành thị khác, đầu tiên người chơi cần tham gia phó bản để xem có xứng đáng hay không. Cho dù đã xứng đáng thì những người chơi này có thể bỏ ra bao nhiêu tiền? Coi như đã mua rồi cũng không phải ai cũng có không gian trữ vật lớn như Lâm Tử Lạc để dự trữ.
Dưới rất nhiều điều kiện hạn chế, còn không bằng bán cho người chơi ở ngoài hiện thực còn hơn.
Vả lại, hàng tồn của hắn cũng có hạn.
Trong hai ngày qua, khối năng lượng đã bán được hơn nửa, các loại hình súng laser thì bán được một nửa.
Thực ra vẫn có người muốn mua súng laser nhưng bị Lâm Tử Lạc từ chối.
Bởi vì một nửa còn lại hắn muốn bán cho người chơi ở Ma Đô.
Súng laser có thể tăng sức mạnh của người chơi lên, điều đó không có gì để nghi ngờ.
Sau khi sức mạnh của người chơi tăng lên thì càng kiếm được nhiều kim tệ hơn, điều đó có thể nhìn ra được từ tốc độ phát triển ở khu vực an toàn của Kinh Đô mà hắn đã quan sát trong khoảng thời gian qua.
Nhưng số lượng người chơi thực sự đủ trình độ trong một khu vực là có giới hạn.
Nếu tiếp tục bán súng laser nữa, những người mua ở khu vực Kinh Đô cũng không phải là “Khách hàng chất lượng nhất” trong lòng Lâm Tử Lạc.
Nếu vậy, ở điều kiện tiên quyết là có thu nhập ngang nhau, bản thân hắn có thể nhận được nhiều khách hàng chất lượng tốt hơn.
Vốn chỉ có người chơi ở một tòa thành thị đi làm công cho hắn, bây giờ người chơi ở hai tòa thành thị cùng làm công cho hắn thì mới là viễn cảnh phát triển tốt đẹp!
Xử lý xong hàng hóa, Lâm Tử Lạc thu dọn đồ đạc trong biệt thự của mình.
Theo như kế hoạch trước đó, tối nay hắn định dẫn Đại Ngốc và Quỷ Đồng cùng nhau tới Ma Đô.
Dù sao ở đâu cũng giống nhau, có thể dùng Truyền Tống Môn để tham gia thế giới BOSS của phó bản.
Còn không bằng đi sớm một chút, có thể gặp được Thanh Long lão ca mà mình luôn nhớ mong từ sớm.
Lâm Tử Lạc còn nói chuyện mình muốn đến khu vực an toàn ở Ma Đô với Trương Nguyên Trung, để Trương Nguyên Trung sắp xếp người báo lại với quân doanh bên phía Ma Đô tin tức mình sẽ tới, cho bọn họ chuẩn bị trước.
Ngay sau khi hắn thu dọn biệt thự xong thì chuông cửa bị nhấn vang.
Khỏi cần nghĩ cũng biết giờ này bấm chuông chỉ có lão Trương.
“Thông báo chưa?”
Lâm Tử Lạc mở miệng hỏi, đồng thời ra hiệu cho Trương Nguyên Trung đi vào.
“Yên tâm đi, bên phía quân đội Ma Đô biết ngươi muốn về, không biết đã kích động tới mức nào, đã sắp xếp ổn thỏa tất cả rồi.”
Trương Nguyên Trung đi theo sau lưng Lâm Tử Lạc vào biệt thự, vừa đi vừa nói chuyện.
Hai người vào phòng khách ngồi trên ghế salon.
“Vậy thì tốt rồi, lúc về đó ta đỡ phải đi tìm chỗ ở.”
Lâm Tử Lạc xua tay, mở miệng nói.
“Nhưng mà hiện tại ngươi nhất định phải đến Ma Đô làm gì, không bằng cứ đợi ranh giới thành thị được mở lại thì hẵng đi, dù sao cùng lắm cũng chỉ mất có ba tháng.”
Trương Nguyên Trung tò mò hỏi.