Ngay sau đó, một lực kéo cực lớn xuất hiện, nhưng chỉ giây lát sau đã biến mất không còn gì nữa.
Một giây sau, Lâm Tử Lạc đặt chân lên đống bùn lầy.
“Phù!”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, gạt bỏ cảm giác khó chịu này đi.
“Chúc mừng người chơi Nhai Tí đã tiến vào phó bản Nỗi sợ sâu thẳm về sự khổng lồ, cơ thể người chơi đã được thông qua điều chỉnh của hệ thống, tự động thích ứng với trọng lực và các yếu tố khác trong phó bản, cũng nắm giữ ngôn ngữ cơ bản của thế giới trong phó bản.”
Lâm Tử Lạc dùng sức dậm chân một cái, ngoại trừ một vài hạt cát rơi ra ngoài thì mặt đất thậm chí còn không lõm xuống.
Cũng được, độ đàn hồi của kiến trúc tinh cầu này rất cao, cảm giác tốt hơn so với Lam Tinh nhiều.
Lúc đặt chân lên Lam Tinh, hắn vẫn luôn phải giảm bớt lực lượng của mình mới có thể đảm bảo mỗi bước chân của mình sẽ không để lại “dấu chân sâu hoắm” trên nền đất.
Nhanh chóng thích ứng với những thay đổi của cơ thể xong, Lâm Tử Lạc nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại, hắn cùng với Đại Ngốc và Quỷ Đồng đi theo đều đang ở trong một căn nhà gỗ với không gian không tính là quá lớn.
Bên trong nhà gỗ rất đơn sơ, ngoại trừ ba cái giường, một cái bàn, một cái tủ ra thì không còn gì khác.
Nói nơi này là “cái nhà chỉ với bốn bức tường” cũng không ngoa.
Chỉ là cũng tốt hơn nhiều so với việc ngồi trong tù ở Giới Vương Tinh rồi.
Lâm Tử Lạc đi đằng trước, kéo ngăn tủ ra.
Bên trong tủ có ba ngăn nhưng rất ít đồ đạc.
Tầng thứ nhất để một cái bình gốm, trong đó để mấy thứ thoạt nhìn giống như gạo, hẳn là đồ ăn ở thế giới này.
Tầng thứ hai có ba tờ giấy.
Lâm Tử Lạc cầm lên đọc nội dung, chớp mắt đã hiểu đây chính là thứ giống như thẻ căn cước ở thế giới này.
Bên trên ghi lại chi tiết những bối cảnh liên quan, cùng với thông tin mỗi tháng cần phải lao động bao nhiêu giờ, nộp thuế lương thực là bao nhiêu của “Lâm Tử Lạc”, “Đại Ngốc” và “Quỷ Đồng”.
Khi hắn đang chăm chú đọc kĩ thì ngoài cửa nhà gỗ đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Tử Lạc, tới giờ đi làm rồi, mau đi thôi, nếu không quan Giám Sát sẽ đánh đòn tiếp mất.”
Lúc có người tới gần căn nhà gỗ nhỏ, Lâm Tử Lạc đã nhận ra ngay.
Nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, hắn bình tĩnh thu ba tờ giấy vào không gian trữ vật, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
Sau đó hắn nhìn xuống ngăn tủ thứ ba thì thấy bên trong đều là một số đồ dùng sinh haojt thô sơ, không có thứ gì quan trọng.
Xem xong, hắn nói với người đứng bên ngoài cửa:
“Biết rồi, chúng ta tới đây.”
Nói xong, hắn dẫn Đại Ngốc và Quỷ Đồng ra mở cửa gỗ.
Ngoài cửa có một thanh niên với vẻ ngoài bình thường đang đứng đó, vẻ mặt lo lắng.
Khi nhìn thấy Lâm Tử Lạc xuất hiện, hắn mở thở phào một hơi, thúc giục:
“Mau chút đi, bây giờ là lúc nào rồi, nếu không phải vì đồng ý lần này cùng đi lao động với nhau thì ta đã đi trước từ lâu rồi.”
Lâm Tử Lạc không trả lời ngay, mà nhìn thoáng qua thuộc tính của người thanh niên đó:
“Thẩm Hoành Dương.
Cấp độ: 40
Thuộc tính cơ sở: Lực lượng: 220; tinh thần: 120; thể chất: 230; nhanh nhẹn: 140.”
Thuộc tính này thì mạnh hơn rất nhiều so với người chơi ở Lam Tinh, nhưng ở trong phó bản này, với thực lực hiện tại của Lâm Tử Lạc cũng chỉ xếp ở tầm trung bình khá.
Cho nên so ra, thanh niên kia quá yếu.
“Khụ khụ, chẳng phải là do Đại Ngốc cứ lề mà lề mề nên mới chậm như vậy sao.”
Lâm Tử Lạc mở miệng giải thishc.
Thẩm Hoành Dương yên lặng không nói gì.
Hắn cẩn thận liếc nhìn Đại Ngốc thân cao ba mét, bắp thịt khắp người đều cực kì đàn hồi trước mắt.
Lần lao động này vì nhìn trúng thể chất kinh khủng này của Đại Ngốc, nghĩ rằng có thể nhờ vả được nên hắn mới chọn lập tổ đội với ba người Lâm Tử Lạc.
Hiện tại không thể đắc tội chỗ dựa vất vả mãi mới tìm ra được này.
“Được rồi, quan Giám Sát chờ ở cổng thôn được một lúc lâu rồi, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi thôi, lần này không cần mang theo cái gì cả.”
Thẩm Hoành Dương nhanh chóng nói.
Thôn làng?
Lâm Tử Lạc nhìn ra đằng sau cơ thể của Thẩm Hoành Dương, thấy được đại khái tình huống ở bên ngoài nhà.
Nơi này có thể coi như một thôn làng, thông qua sự phân bố của những ngôi nhà gỗ, đại khái có thể đoán ra được ở đây có chừng bốn năm mươi hộ gia đình.
Hiện tại những ngôi nhà gỗ này đều đang mở rộng cửa.
Không ít người già, phụ nữ và trẻ em mặc quần áo tả tơi đứng nép sau cửa gỗ, đưa mắt nhìn những người đàn ông trưởng thành chia ra từng tốp nhỏ ba đến năm người cùng nhau đi trên đường.
Đây chính là buổi lao động hàng tháng mà trên giấy viết ư?
Xem ra cũng rất hoành tráng, còn phải tập hợp thanh niên trai tráng cả một thôn làng lại để làm việc.
“Được, vậy tôi không mang theo gì cả, chúng ta đi thôi.”
Lâm Tử Lạc không biết tình huống cụ thể nên quyết định chọn hành động theo Thẩm Hoành Dương này.
Hắn còn tiện tay đóng cửa gỗ lại, khóa chặt.
Thẩm Hoành Dương cười lắc đầu, mở miệng nói:
“Còn khóa cửa nhà làm gì, chúng ta đã nghèo tới mức này rồi, dù có người lẻn vào cũng chẳng có đồ gì mà lấy, nên ta cũng không khóa cửa.”
Lâm Tử Lạc cười không nói, cũng không phản bác.