Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 764 - Chương 764 - Cơ Thể Khổng Lồ

Chương 764 - Cơ Thể Khổng Lồ
Chương 764 - Cơ Thể Khổng Lồ

Dưới sự chỉ huy của Thẩm Hoành Dương, ba người bọn họ đi theo đám thanh niên trai tráng ở đằng trước.

Suốt quãng đường đi, Lâm Tử Lạc đều quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Hắn phát hiện đất đai dưới chân mình tuy cực kì cằn cỗi nhưng xung quanh vẫn có một chút cây xanh, chỉ là xem ra chẳng bao lâu nữa nó cũng biến mất.

Không chỉ như thế, hắn còn kiểm tra thuộc tính của tất cả nhân loại mà mình nhìn thấy.

Kết quả thuộc tính của những người này và Thẩm Hoành Dương đều không khác nhau là mấy, hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt.

Hay lắm, Hệ Thống Lực Lượng của thế giới này hình như không còn nằm trong tay người bình thường nữa.

Sau khi đi bộ chừng mười mấy phút, bọn họ tới một quảng trường lộ thiên.

Một người mặc quân phục màu lam đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế ngay giữa quảng trường, xung quanh còn có hơn mười thuộc hạ tay cầm binh khí.

Có lẽ đây chính là quan Giám Sát.

Trên quảng trường lúc này đã có không ít người tụ tập, tất cả đều yên lặng đứng im tại chỗ.

Sau khi đám người Lâm Tử Lạc xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, đến cả quan Giám Sát cũng choáng váng.

Chỉ có điều người bọn họ nhìn không phải Lâm Tử Lạc mà là Đại Ngốc đằng sau hắn.

Với cơ thể khổng lồ này của Đại Ngốc, bất kể là đứng ở đâu cũng sẽ mang lại cảm giác như hạc giữa bầy gà.

Lâm Tử Lạc cũng nhân lúc đó nhìn thoáng qua quan Giám Sát, kết quả hắn phát hiện thuộc tính của quan Giám Sát cũng rất là bình thường!

Hệ Thống Lực Lượng của thế giới này đúng là kì lạ!

Người bình thường không có sức mạnh thì thôi, đến cả quan Giám Sát có quyền lực rất lớn cũng không có.

Rốt cuộc là người nào mới nắm giữ lực lượng thật sự đủ để chống lại zombie khổng lồ?

Chờ đợi thêm mười mấy phút mới thấy không ít người vội vội vàng vàng chạy tới.

Bỗng nhiên, trên cổ tay quan Giám Sát phát ra tiếng tít tít như tiếng chuông báo.

“Đã đên giờ.”

Quan Giám Sát đứng lên, nhìn về phía mọi người trên quảng trường.

Tiếp theo, hắn nói với thuộc hạ đứng cạnh:

“Đi kiểm kê một chút, những người không tới đây trong thời gian quy định, mỗi người bị phạt mười roi, đồng thời bắt đầu từ hôm nay bị thu thuế gấp đôi, những thôn làng khác cũng phải nộp thuế như thế.”

Giọng nói của quan Giám Sát rất lớn, lớn đến mức tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.

Lâm Tử Lạc cảm giác được rất rõ ràng không ít người đứng xung quanh hắn sau khi nghe thấy mấy câu sau đều run lên một chút.

Xem ra hình phạt này rất nghiêm khắc.

Quan Giám Sát nhìn đám thuộc hạ đi thống kê về xong, vừa nhìn mọi người đứng dưới quảng trường, nở mộ nụ cười nói:

“Rất hân hạnh được làm quen với mọi người, ta chính là quan Giám Sát phụ trách lao động của các ngươi tháng này, tên ta là Pele. Lần này ta mang đến hai tin tức để thông báo cho các ngươi, một tin tốt và một tin xấu.”

“Đầu tiên, để cho mọi người biết một tin xấu trước, thời gian lao động lần này không phải 7 ngày như truyền thống, mà cộng cả với những ngày lao động tháng sau nữa, tổng cộng mười lăm ngày.”

Hắn vừa mới dứt lời, có không ít người không nhịn được mà kêu lên.

Lâm Tử Lạc suy nghĩ lại về nội dung mình thấy trên tờ giấy.

Ở Bá Tổ tinh, những nhân loại cấp một trước mặt hắn đây cần phải lao động bảy ngày mỗi tháng, giúp đỡ nhóm quan chức làm vài công việc cực kì vất vả.

Trong lúc đó thậm chí sẽ có những người vì nhiệm vụ quá nặng nề mà mệt chết luôn tại chỗ.

7 ngày mà còn mệt chết người, vậy bây giờ làm liên tục mười lăm ngày thì sao?

Tuy nói là kì hạn lao động của hai tháng cộng vào với nhau, nhưng sự mệt mỏi một người phải chịu cũng không hề đơn giản, đừng nói khối lượng công việc còn tăng thêm.

Khó trách nhiều người lại tỏ vẻ bất mãn như thế.

Chỉ là dù trong thâm tâm cực kì không bằng lòng nhưng sau khi phản ứng như thế, bọn họ lập tức yên tĩnh lại, e ngại nhìn quan Giám Sát trước mặt không dám lên tiếng.

Đây chính là sự phân chia giai cấp nghiêm ngặt cùng với biểu hiện vừa ngoan cố vừa ngu muội của nhân loại mà hắn được nhắc nhở khi tiến vào thế giới này.

Trên mặt quan Giám Sát vẫn tươi cười rực rỡ, mở miệng nói:

“Có gì mà giật mình, không phải vừa nói với các người là có tin tức tốt nữa sao? Nói cho các ngươi biết, lần này các ngươi may mắn rồi, thôn làng của các ngươi được phân công đi xây dựng tường cao! Đừng nói là mười lăm ngày, dù làm ba mươi ngày cũng có kẻ muốn tranh giành!”

Nghe thấy câu này, đúng là trên mặt mọi người không còn vẻ không hài lòng nữa/

Một bộ phận còn lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Một bộ phận còn lại thì vẻ mặt mê mang, tỏ vẻ không hiểu gì hết.

Bình Luận (0)
Comment