Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 692

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị nghỉ ngơi, ăn uống hồi phục mấy ngày.

Sau đó hắn cùng nàng rời đi nhà trọ này, một đường vừa đi vừa tu luyện nhàn nhã bốn phía dạo chơi thời gian tiêu tốn vừa vặn một tháng.

Một tháng này, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đều ăn vào Kim thiền quả, Tiếu Mị Mị không những thuận lợi đột phá đỉnh phong viên mãn cảnh giới, ngược lại ở đỉnh phong viên mãn cảnh còn bước ra một bước dài, thẳng tắp hướng phàm nhân cực hạn bước tới. 

Mà Triệu Vô Cực sau khi ăn vào kim thiền quả, không những cả người lại càng thêm nhẹ nhàng thanh thoát, thân pháp tăng cao không chỉ một bậc, mà nội lực cũng hướng phàm nhân cực hạn đẩy mạnh tới.

Hắn ở đỉnh phong viên mãn cảnh giới gần như chỉ cần tiêu tốn thêm chút thời gian liền có thể đạt tới cực hạn

Mà vui sướng nhất không ai khác chính là Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng ăn vào Kim thiền quả lúc, cũng là đột nhiên tăng mạnh.

Nó Không minh thử loại này thử loại không hề lấy tấn công tăng trưởng, ngược lại lấy tốc độ tăng trưởng.

Bởi vậy giống như kim thiền quả loại này ăn vào có tác dụng nâng cao thân pháp độ nhạy bén mà nói, đối với nó không khác gì thuốc bổ.

Chưa kể đến ăn vào khiến cho Tiểu Hoàng tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh, Triệu Vô Cực lại mang một ít Linh thạch ném cho nó xem như phần thưởng cho Tiểu Hoàng lần này ở Thần Điện lập công, Tiểu Hoàng lại là vơ vét một bút Thần Điện tàng bảo các, lại là ăn luyện khí kì ngũ trọng Bích lân kim đồng xà huyết nhục.

Mấy bút cùng vẽ bên dưới, Tiểu Hoàng vậy mà trước tiên đột phá đến luyện khí kì ngũ trọng, so với Triệu Vô Cực còn cao hơn một cái tiểu cảnh giới.

Nhìn Tiểu Hoàng gương mặt xuân phong đắc chí, Triệu Vô Cực lúc đó thật sự muốn đưa chân đá nó mấy cái.

Triệu Vô Cực tu luyện dưới đại lượng đan dược ủng hộ, trước một bước chạm tới đỉnh phong viên mãn cảnh giới cực hạn, cũng là phàm nhân cực hạn.

Sau đó hắn cùng Tiếu Mị Mị song tu, tất cả nội lực chủ yếu đều tập trung giúp nàng bồi dưỡng cảnh giới, sớm ngày cũng chạm tới cực hạn.

Ở dưới sự trợ giúp của Triệu Vô Cực, Tiếu Mị Mị cũng nhanh chóng đi tới cái này một bước cuối cùng.

Một đường đi tới, cuối cùng hết thảy tiêu tốn hai tháng thời gian, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hoàn thành bước cuối cùng chuẩn bị.

Đeo lên cho Tiếu Mị Mị thanh tâm vòng cổ, Triệu Vô Cực nhìn trước mặt sa mạc cùng trong tay bản đồ, hắn đối với nàng nói:

“ Mị nhi, một bước cuối cùng này, dù là thành công hay thất bại, chúng ta cũng nhất định phải bước đi ra.

Ta tin tưởng, chúng ta tuổi trẻ như vậy, căn cơ cũng là vững chắc như vậy, đột phá một đường này, nhất định sẽ thành công!”

Tiếu Mị Mị cũng là gật đầu nói:

“ ta cũng tin tưởng như vậy, hai chúng ta sau này nhất định sẽ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, mãi mãi không ra rời!” 

Triệu Vô Cực gật đầu, hướng về trên môi nàng hôn đi, Tiếu Mị Mị nhiệt tình đáp lại.

Một lúc sau hai người mới thở hổn hển tách ra, Tiếu Mị Mị trên mặt còn mang theo một tia kích tình đỏ ửng.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hướng trên đầu mình mang lên một cái rộng rãi khăn trùm đầu, là trong sa mạc vì giảm thiểu ánh ánh thiêu đốt thường dùng loại kia khăn trùm đầu.

Cả hai người tuy là muốn ở bên trong trải nghiệm sinh tử nhất tuyến, nhưng cái này cũng không có nghĩa là hai người muốn bị nắng sa mạc đốt thành một cái người da đen a!

Thế là Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị nhanh chóng hướng sa mạc đi tới, hai người một đường phân biệt phương hướng một bên tiến nhanh.

Bọn hắn chỉ uống nước để giảm thiểu sự khát nước mà thôi, không hề động vào đồ ăn.

Muốn cho tinh khí thần tất cả đều giảm về mức 1, vậy thì nhất định không được ăn uống một quãng thời gian dài, để cho bản thân bị đói đến tột cùng, như vậy mới có thể thành công được.

Triệu Vô Cực ý nghĩ chính là đầu tiên tìm một cái sa mạc ốc đảo trên bản đồ, sau đó từ chỗ kia tìm kiếm tiếp theo một cái sa mạc ốc đảo khác mà người ta chưa hề phát hiện ra, ở ngay chỗ này đột phá.

Dù sao hai người nếu tinh khí thần đều tụt xuống mức thấp nhất, ở chỗ sa mạc ốc đảo này bị người bắt gặp được, vậy thì tính mạng đều sẽ nằm trong tay người khác.

Nhưng mà nếu gặp được người tốt bụng đi cứu giúp bọn hắn, vậy thì bọn hắn cũng không thể đột phá được a!

vậy cho nên nhất định phải tìm một cái ốc đảo mà người khác chưa hề tìm ra, sau đó ở chỗ này đột phá.

Nếu đột phá thành công, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đều có một chỗ để tạm thời nghỉ lại, khôi phục trước đây trạng thái, chứ không phải giống như Thiên tài hòa thượng, ở trong sa mạc ngốc hề hề tiếp tục chịu khổ ánh nắng thiêu đốt tiến lên, cuối cùng mới may mắn thoát khỏi sa mạc.

Bọn hắn tốc độ thân pháp vô cùng nhanh chóng, lại có địa đồ chỉ dẫn, chẳng mấy chốc liền tiến nhập sa mạc chỗ sâu, tìm đến được một cái ốc đảo.

Sở dĩ những cái này ốc đảo được người ta ghi chú lại trên địa đồ là vì đây là một tuyến đường vận chuyển ở trong sa mạc.

Sa mạc cũng không phải là không hề có người sống, một số vùng đất trong sa mạc cũng không đến nỗi khắc nghiệt như vậy chỉ toàn cát và nắng, cũng là có đất, nước, có thể sinh hoạt được.

Một số ít người ở đây sinh hoạt, bọn hắn trao đổi vật tư với ngoại giới con đường là cần phải thông qua người khác xuyên qua sa mạc vận chuyển.

Mà những người này vận chuyển, nhất định phải dựa theo những cái này ốc đảo vị trí tiến lên, nếu không cách quá xa nguồn nước khiến bọn hắn không kịp bổ sung nước, rất dễ dàng khiến bọn hắn chết khát.

Dù sao bọn hắn cũng không thể như lạc đà, dự trữ nước năng lượng ở trong hai cục u bướu a!

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ở trong sa mạc bôn ba một ngày liền có thể tìm được một cái ốc đảo.

Bọn hắn cả quá trình này cũng không hề ăn gì, chỉ đơn thuần uống nước mà thôi, Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực đều tỏ ra rất mệt nhọc, buổi tối liền tìm một chỗ nghỉ lại.

Sa mạc buổi tối khí hậu mát mẻ so với ban ngày nhiều lắm, nhưng cũng là lúc rất nhiều loại độc trùng mãnh thú đi ra săn mồi.

Triệu Vô Cực dựng lên lều trại, đột một đống lửa lớn ở phía trước.

Hắn cùng Tiếu Mị Mị chia ra hai ca canh gác, một người luôn phải thức chú ý tình hình xung quanh bảo vệ đối phương.

Dù sao ở đây cho dù rắc lên khu trùng phấn cũng khôn thể loại bỏ hoàn toàn các loại độc trùng độc thú, bởi vậy luôn sẽ có mấy cái không sợ chết rắn rết xông tới, muốn đem bọn hắn làm thức ăn.

Bởi vậy một đêm này, chú định không bình tĩnh, không biết có mấy chục đầu xà cùng rắn rết bị Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực thay nhau đánh chết.

Ở trong sa mạc, chính là khốc liệt như vậy sinh hoạt.

Ban ngày thì nắng như thiêu như đốt, nóng đến người ta muốn linh hồn xuất khiếu, tối thì nhiệt độ giảm mạnh, lại còn xuất hiện đủ loại độc trùng độc thú.

Quả thật không phải chỗ cho người ta sống mà!

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ngày thứ hai lại lên đường, bọn hắn sau đó đều là như vậy tiếp tục xông vào sa mạc chỗ sâu.

Đến ngày thứ năm thời điểm, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị lúc này đã nhịn ăn tổng cộng năm ngày tròn, mỗi người cơ thể đều gầy xuống một vòng trông thấy, sắc mặt tái nhợt, bước chân bủn rủn, cả người vô lực, nhưng trong ánh mắt của mỗi người, đều đang hiển hiển một tia ương ngạnh chi ý

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đều đã vượt qua chỗ cuối cùng ốc đảo trong sa mạc được đánh dấu trên bản đồ.

Bọn hắn đang hướng về chỗ sâu trong sa mạc tìm kiếm một chỗ không người ốc đảo.

Nhân loại có thể không ăn gần một tháng vẫn có thể sống sót, nhưng nếu không uống nước khoảng ba ngày, rất dễ dàng có thể tử vong.

Nhưng đấy là ở trong điều kiện bình thường, ở dưới điều kiện khắc nghiệt như trong sa mạc bọn hắn có thể trụ vững năm ngày không ăn chỉ uống, đã rất ghê gớm rồi.

Đổi lại người khác, đã sớm quỳ, đâu có thể ngày nào cũng như Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị, đang không ngừng hướng về phía trước tìm kiếm ốc đảo.

Triệu Vô Cực quáy lại nhìn về Tiếu Mị Mị, nàng lúc này ở ngay phía sau hắn, khuôn mặt hoàn toàn bị vải vóc bao phủ lại tránh ánh nắng bạo chiếu, chỉ để lại một đôi mắt phong trần mệt mỏi lộ ra bên ngoài.

Trước đây Tiếu Mị Mị thân hình có thể nói là như mà quỷ, ngực nở eo thon mông vểnh lên, nhưng lúc này nàng gầy hẳn xuống một vòng trông thấy, bất kể là ngực hay mông đều thu nhỏ lại không còn như trước đây gợi cảm như vậy nữa, làn da cũng mất đi trước đây vẻ sáng bóng, ánh mắt như ẩn chứa thu ba thì tràn đầy vẻ mỏi mệt.

Có thể nói, nàng bây giờ cùng một cái thôn nữ cũng không hơn được bao nhiêu.

Nhưng Triệu Vô Cực không hề đối với nàng chán ghét một chút nào, hắn đưa tay ra, đối với Tiếu Mị Mị mỉm cười, nụ cười như tỏa ra ánh nắng:

“ Mị nhi, cố lên nào!”
Bình Luận (0)
Comment