Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 693

Tiếu Mị Mị đối với Triệu Vô Cực đưa tay ra hành động vô cùng cảm động, giống như trong lòng nàng bỗng nhiên chảy ra một dòng cam tuyền, tất cả vất vả cùng mệt mỏi cũng không còn giống như trước đây như vậy khiến cho nàng muốn gục ngã nữa.

Nàng nhẹ nhàng tóm lấy tay của hắn, hướng tới cơ thể Triệu Vô Cực xáp lại gần.

Triệu Vô Cực nhẹ nhàng đưa trán lại gần nàng, cùng nàng ánh mắt chạm vào một chỗ, hắn nhẹ nhàng nói:

“ cố lên, chúng ta nhất định sẽ làm được!”

Tiếu Mị Mị yên tĩnh gật đầu, nàng không muốn nói nhiều, bởi vì bây giờ đối với nàng, nói cũng là loại gánh nặng tốn sức hành động

Nữ nhân vốn thể lực không thể sánh bằng nam nhân, nàng cũng không phải như Triệu Vô Cực như vậy chuyên môn nội ngoại song tu hạng người, bởi vậy có thể chống cự lâu như vậy, cũng đã là một loại kì tích.

Triệu Vô Cực vốn nghĩ, lấy của hắn cùng Tiếu Mị Mị thể trạng cùng nội lực, ít nhất bọn hắn có thể chống cự được hai ba tuần là ít trong cái sa mạc chết tiệt này, nhưng hắn nhầm.

Sa mạc khắc nghiệt, hoàn toàn vượt qua hắn dự đoán.

Đấy là còn chưa kể bọn hắn hai người mỗi ngày không ăn, chỉ có thể uống một chút nước, lại còn đang liên tục di chuyển không ngừng.

Mỗi một giây một khắc, hai người đều đang nhanh chóng tiêu hao thể năng của mình.

Cho dù bọn hắn có nội lực, tu luyện đều là đỉnh cấp công pháp, có thần công hộ thể cũng không thể chịu được như vậy giày vò.

Chưa kẻ tới, giấc ngủ thời gian của bọn hắn cũng không được đầy đủ, cho dù mệt mỏi đến thế nào, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đều phải phân công nhau ngủ, thay phiên canh gác cho đối phương có thể đảm bảo giấc ngủ an toàn.

Cứ như vậy tiếp tục, hai người sẽ nhanh chóng bị kéo đổ, cái dự đoán hai ba tuần của Triệu Vô Cực, hoàn toàn không thể nào đạt được

Triệu Vô Cực bắt đầu suy nghĩ, nếu cứ như vậy, cho dù hai người tiếp tục đi tiếp, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cũng chưa chắc có thể cùng lúc đạt tới hạn thể năng mà là Tiếu Mị Mị trước hết gục ngã xuống, mà Triệu Vô Cực dựa vào luyện thể ưu thế cùng thể phách cường hãn mà còn có thể trụ được.

Hắn nói:

“Mị nhi, không bằng để ta cõng ngươi một chút thế nào?”

Tiếu Mị Mị lập tức lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía hắn, giống như là nhất quyết không chịu vậy.

Triệu Vô Cực cười, bắt đầu dùng giọng nói vì đói bụng cùng thiếu nước mà có chút khô khan cùng hụt hơi bắt đầu giải thích cho nàng.

Tiếu Mị Mị sau khi hiểu Triệu Vô Cực ý định, do dự một hồi, vẫn là đồng ý.

Thế là Triệu Vô Cực bắt đầu cõng Tiếu Mị Mị ở trên sa mạc di chuyển.

Đối với bình thường có thể nâng lên cả tấn vật nặng Triệu Vô Cực mà nói, cõng Tiếu Mị Mị không hề là cái gì khó khăn.

Nhưng ở trong hoàn cảnh này, cõng Tiếu Mị Mị vậy mà trở thành một cái gia tốc hắn tiêu hao thể năng hành động, khiến cho hắn cảm giác càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày bước chân càng nặng.

Triệu Vô Cực thỉnh thoảng bước đi đều sẽ hô hoán Tiếu Mị Mị, sợ nàng ở trên lưng của hắn ngủ thiếp đi, sau đó vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

May mắn, Tiếu Mị Mị tuy là mệt mỏi, nhưng ý chí của nàng vẫn như là đá ngầm giữa sóng lớn, cho dù sóng có lớn hơn nữa, cũng không thể đánh tan nàng, không hề dễ dàng như vậy liền buông tha.

Triệu Vô Cực cố tình cõng Tiếu Mị Mị thời gian một ngày, khiến cho hắn thể năng giảm so với Tiếu Mị Mị còn kịch liệt, bởi vì hắn biết, sau này Tiếu Mị Mị tiếp tục tiêu hao xuống cái này khoảng cách sẽ rất nhanh bị nàng bắt kịp mà thôi, cuối cùng hai người có thể cùng lúc đạt đến giới hạn đột phá.

Một ngày sau, hôm nay đã là ngày thứ sáu Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ở trên sa mạc phiêu lưu.

Bọn hắn cứ mải mê tiến về phía trước cố gắng tìm kiếm một cái hư vô mờ mịt ốc đảo vị trí.

Thực chất mà nói, nếu như bọn hắn muốn, quay đầu lại ngay ở phía sau lưng chính là một cái ốc đảo nằm trên tuyến đường vận chuyển thương mại của đám người kia.

Nhưng như thế quá nguy hiểm, Triệu Vô Cực không dám đánh cược, mang tính mạng của mình để vào trong tay người khác.

Bởi vậy hắn cùng Tiếu Mị Mị giống như Thiên tài hòa thượng, tiếp tục mê đầu mê não hướng sa mạc tiếp tục đi tới.

Cả hai người lúc này, tình trạng đã hết sức tồi tệ.

Một ngày ở trong sa mạc đối với bọn hắn mà nói, dài như một năm.

Triệu Vô Cực bây giờ bờ môi khô sắp nứt, cho dù hắn có đầy đủ nước tích trữ ở trong nhẫn trữ vật để uống, cũng không chịu nổi đói khát dày vò.

Ánh mắt của hắn có chút mê mang tan rã, bụng thỉnh thoảng còn réo lên ục ục âm thanh như là đang kêu than.

Hắn đói, vô cùng đói, cực độ đói.

Như trước đây một bữa ăn có thể ăn hết nửa con trâu Triệu Vô Cực, bây giờ sáu ngày không ăn còn phải ở dưới trạng thái ác liệt như vậy hoạt động Triệu Vô Cực, đã khiến cho hắn gầy chỉ còn da bọc xương, cơ bắp hoàn toàn tiêu thất không thể tìm thấy một chút gì, trước đây nhìn hắn có bao nhiêu tinh thần khỏe mạnh thì bây giờ nhìn hắn có bấy nhiêu thảm.

Triệu Vô Cực không khác gì một cái nạn dân từ vùng bị nạn đói hoành hành đi ra, chỉ còn lại một tia cầu sinh ý chí lê thê bước chân mệt mỏi, muốn đi tới một cái thành phố lớn tìm một đường sinh cơ.

Phía sau hắn, Tiếu Mị Mị cũng không khác là bao, nàng bây giờ chính là minh chứng sống động cho xác chết di động là cái gì.

Nếu không phải Triệu Vô Cực nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về phía trước, Tiếu Mị Mị chỉ sợ bước chân cũng không đi nổi, lập tức ngã quỵ tại chỗ.

Nàng ánh mắt mê li, hành động bước đi hoàn toàn chỉ còn là theo bản năng.

Phía trước mặt nàng bóng lưng cùng đôi tay này kéo lấy nàng, chống đỡ nàng một tia cuối cùng ý chí, để cho nàng không vì thế mà buông bỏ, không vì thế mà cam tâm trầm luân vào hắc ám.

Nàng không ngừng ở trong thâm tâm gọi lên, không thể bỏ cuộc, không thể ngất đi, phải cùng Triệu Vô Cực trở thành tu tiên giả.

Nhưng một ngày lại một ngày qua đi, ý chí cùng kiên trì của nàng đều đang bị thử thách, đều đang bị dày vò ma diệt, khiến cho nàng không còn như trước vững tin mình thật sự có thể thành công.

Mệt mỏi quá, nàng chỉ muốn dừng lại, muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu, vĩnh viên không tỉnh lại nữa, buông bỏ đi tất cả. 

Chỉ cần buông tha, nàng sẽ không phải chịu khổ sở dày vò như vậy nữa, cũng không cần phải ở trong cái sa mạc nóng chết người này vô mục đích đi tới nữa.

Trước đây, nàng có bao nhiêu xinh đẹp a, nhưng bây giờ vừa nhìn lại bản thân mình tay chân, Tiếu Mị Mị lập tức sẽ kinh hãi, kinh hãi chính bản thân mình, ghê tởm chính bản thân mình.

Bởi vì nàng lúc này, so với một miếng thịt khô nhăn nheo, cũng không khác là bao.

Nữ nhân, đối với sắc đẹp của mình vô cùng để ý, nhất là Tiếu Mị Mị loại này mỹ nhân, càng là để ý.

Bởi vậy, nàng thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, nàng muốn dừng lại, muốn buông bỏ tất cả.

Bước chân vô thức của Tiếu Mị Mị dừng lại, nàng đã tới giới hạn rồi, trong bụng của nàng lúc này cũng không còn kêu vang nổi nữa, sáu ngày liên tục kêu vang, giống như nó cũng đã mệt, đã bãi công rồi.

Phía trước kéo nàng đi Triệu Vô Cực, giống như là cảm thấy cái gì, ngơ ngác ngoảnh đầu nhìn lại.

Hắn nhìn thấy Tiếu Mị Mị ánh mắt như sắp tan rã, Triệu Vô Cực cũng là cười khổ, run run đưa tay lên gỡ xuống của mình khăn che mặt.

Bên dưới khăn che mặt của Triệu Vô Cực chính là một tôn hóp lại mặt, gầy đến trơ xương, có thể thấy rõ xương gò má cùng hốc mắt hãm sâu, vô cùng đáng sợ.

Triệu Vô Cực giống giọng nói khàn khàn đến cực độ:

“ Mị nhi, ngươi khổ cực rồi! Ta cũng không chịu nổi nữa rồi, chúng ta đột phá a!”

Triệu Vô Cực một câu nói này, giống như là trút xuống toàn bộ sức lực của mình vậy.

Hắn tay phải vốn nắm chặt tay của Tiếu Mị Mị lúc này bỗng nhiên buông lỏng mà ra, Triệu Vô Cực ngã lăn ra mặt đất, ánh mắt dần dần khép lại.

Tiếu Mị Mị ngơ ngác nhìn Triệu Vô Cực ngã xuống, lại nhìn tay mình một chút.

Bàn tay quen thuộc cầm lấy nàng tay kéo đi sáu ngày, bàn tay ôm nàng vào trong lòng, bàn tay sờ lên gò má của nàng, nói với nàng những lời yêu thương ngọt ngào,....

Tất cả những thứ này, giống như đang trôi đi trước mắt nàng.

Tiếu Mị Mị bên trong ánh mắt đang tan rã bỗng nhiên hiện lên một vẻ hoảng sợ, nàng cúi đầu nhìn xuống Triệu Vô Cực, giống như là phát điên đồng dạng xông lên vồ lấy hắn, dùng gầy trơ xương bàn tay sờ lên má hắn thút thít:

“ không không không, Vô Cực, ngươi không thể chết! ngươi là đang đột phá đúng hay không? Chúng ta nhất định sẽ làm một đôi thần tiên quyến lữ đúng hay không? Ngươi chờ, ta nhất định sẽ không buông xuôi, ta nhất định sẽ đuổi kịp bước chân của ngươi, không để ngươi giống như trước đây luôn phải gánh lên ta cái này vất vả!”

Vốn nhìn như xác chết di dông Tiếu Mị Mị lúc này khóe mắt vậy mà ứa ra hai hàng lệ, nàng dùng hết sức nói xong mấy lời này, cũng liền sức cùng lực kiệt ngã lăn ra đất.

Hai người cứ như vậy ở trên cát nóng sa mạc nằm xuống, sinh tử một đường.

Tuy bên ngoài nhìn giống như hai người đã chết, nhưng không ai biết, trong cơ thể của bọn hắn đang biến đổi phiên giang đảo hải.
Bình Luận (0)
Comment