Một đường trên đường trở về, Trần Hạo tâm tình càng không tốt.
Hắn cũng nghĩ không ra, hiện tại giới trẻ đến cùng là nghĩ như thế nào, tự sát vì một người xa lạ chẳng có một chút quan hệ nào? Chết còn không hối cải, vẫn khăng khăng một mực. Ngươi lớn lên như thế nào vậy? Đầu óc đều bị nước vào rồi sao? Không có một chút áy náy nào với cha mẹ hay người thân?
Trở lại biệt thự Bạch gia, Trần Hạo phát hiện Bạch gia lại có một âm hồn đến.
Âm hồn là một lão quỷ, sau khi Bạch Kính Nông giới thiệu, Trần Hạo mới biết, đây chính là nhị gia đã qua đời hơn mười năm của cậu ta.
Lão quỷ này giờ phút này đang quan sát thiết thương, trên mặt kích động lộ rõ.
Chờ Bạch Kính Nông nói đây chính là Trần Hạo. Lão quỷ kích động đi lên, cảm tạ liên tục.
Ding: Quỷ chết già Bạch Ái Dân, âm hồn mười ba năm, di nguyện hoàn thành, ban thưởng cảm ngộ lôi pháp.
Nhiệm vụ hoàn thành làm tâm tình buồn bực của Trần Hạo trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp.
Bất quá lúc này cũng không tiện xem xét ban thưởng. Trần Hạo khách khí cùng lão quỷ hàn huyên.
Thế nhưng sau khi nói vài câu, Trần Hạo phát hiện lão quỷ hoàn toàn không có vì tâm nguyện hoàn thành mà đi đầu thai chuyển thế, lập tức ngây ngẩn cả người.
Tình huống là như thế nào đây? Di nguyện đã hoàn thành rồi, ngươi thế nào còn không có động tĩnh?
Chẳng lẽ. . . đây lại là một nhiệm vụ liên hoàn?Trong lòng hơi động, Trần Hạo mở miệng hỏi:
- Nhị gia, ngài còn có tâm nguyện gì khác chưa dứt sao?
Lão quỷ cười nói:
- Thiết thương trở về, tôi cũng không có tâm nguyện gì, bất quá chỉ là có chút ít suy nghĩ.
Trần Hạo nói:
- Suy nghĩ gì?
Lão quỷ nói:
- Phụ thân tôi năm đó theo đuổi võ nghệ, danh sư sư tòng, học một tay thương pháp, thương đâm tiểu quỷ tử, liền làm thịt bảy tên. Nếu không phải tiểu quỷ tử có vũ khí mạnh, lại người đông thế mạnh, phụ thân tôi năm đó cũng không bị ép vào Ưng Chủy Sơn, bản thân trúng đạn, còn thất lạc thiết thương ở khe núi. Hôm nay thiết thương trở về, tôi cảm thấy thương pháp cũng truyền thừa tiếp tương đối tốt. Vừa vặn Kính Nông muốn cưới Thiến Thiến, người quỷ kết hợp, người nếu không có một thân thể tốt, làm sao có thể chịu nổi quỷ âm khí, tôi dự định điều giáo Kính Nông, để nó mang Bạch gia Thương pháp truyền thừa tiếp.
Trần Hạo:
- . . .
A? Không có nhắc nhở? Hệ thống đại lão, lão quỷ này không phải là nhiệm vụ liên hoàn ư? Ông ta còn có tâm nguyện khác kia, tại sao ngươi lại không tín?
Lại đợi một lát, hệ thống đại lão vẫn không có phản ứng.
Trần Hạo bó tay rồi.
Chẳng lẽ nói lão quỷ ý nghĩ nhỏ, hệ thống đại lão cũng không tán thành? Đây là chuyện gì? Vất vả hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại còn bắt mình phải tự mò nhiệm vụ sao?
Ha ha, quỷ đại gia a!
- Biện pháp tốt, Kính Nông hoàn toàn chính xác cần rèn luyện thân thể.
Trần Hạo không phản bác được, đành phải phụ họa một câu.
Lão quỷ đắc ý nhìn về phía cha của Bạch Kính Nông, nói:
- Ta đã nói rồi, tiểu tử còn không đáp ứng, hừ, Thiến Thiến là cô gái tốt, gả cho tiểu tử này, hắn không thiệt thòi, bất quá phúc khí này cũng không phải dễ dàng hưởng thụ như thế, không nhận tội, ăn chút đau khổ, sao có thể đi.
- Chào nhị gia, ngài nói cái gì chính là cái đó, liên quan tới hôn sự, chúng con cũng đã nói xong. Hôm nay rất mệt mỏi, con muốn đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi mua sắm rất nhiều đồ.
Bạch Kính Nông gượng cười nói.
- Cũng tốt, quyết định như vậy đi, ông trở về cùng Lý Hoành nói một câu, liền chờ ngày tốt mấy người tới cửa đón Thiến Thiến.
Lão quỷ nói xong cùng Trần Hạo còn có Bạch An Chí hàn huyên vài câu, liền hóa thành một trận âm phong biến mất.
Lão quỷ vừa đi, Trần Hạo cũng tìm lý do rời đi.
Liên quan tới sự tình Bạch gia, hắn chính là một cây định hải châm, bảo đảm hảo hữu một nhà vô sự, về phần cái khác, chính là chuyện của cậu ta, mình đưa lên chúc phúc là được rồi.
Đi nhìn Hùng lão sư và đám tiểu quỷ một chút.
Theo Hùng lão sư dạy bảo, nhóm tiểu quỷ dần dần đi lên quỹ đạo, từng tên trở nên yêu thích học tập, đồng thời mỗi một đứa đều xác định giấc mộng cùng mục tiêu của mình, điên cuồng hấp thu tri thức. Thấy thế, Trần Hạo rất cảm thán, xem ra mình sắp bồi dưỡng ra một đám tiểu quỷ có học thức rồi.
Cũng không biết về sau có cơ hội cho hiện thế hay không, để thế nhân mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là quỷ học bá!
Sau đó lại nhìn mấy con vật.
Bạch Lộ bế quan tiềm tu, Trần Hạo cũng không quấy rầy.
Mèo mun ngoài ý muốn không đọc manga, lại đang tu hành.
Đại đao khăn đỏ chuyển hóa thành từng mảnh tiểu đao, còn quấn nó bay múa, mỗi thời mỗi khắc đều đang biến hóa, khi thì phân tán, khi thì tụ hợp, khi thì chuyển hóa thành cánh, biến hóa tùy tâm, luyện rất thành thạo.
Mà Trần Hạo lại cảm giác được, cái đại đao khăn đỏ này có chút biến hóa kỳ dị, trong thân đao dung hợp khí tức mèo mun, tựa hồ thật bị nó huyết luyện trở thành pháp bảo của mình.
Đây là điềm tốt, Trần Hạo cũng ủng hộ, chờ mong mèo mun trở nên càng thêm lợi hại.
Về phần gà ngốc và lam hồ điệp. Một con ghé vào trên ghế sa lon xem tivi, một con ghé vào bên trên bình mật, liếm say sưa ngon lành.
Trần Hạo lắc đầu, đang định đi nghiên cứu cảm ngộ ban thưởng lôi pháp mình vừa mới đạt được, đột nhiên một đạo thanh âm quái dị vang lên.
- Súng. . . súng. . . .
Trần Hạo dừng bước chân lại, ngạc nhiên nhìn lại, liền thấy trên TV đang phát phim kháng Nhật, trong đó một đợt dân binh đang truy kích phát-xít.
Bên trong cũng không nói chuyện mà? Chẳng lẽ là mình bị ảo giác?
Ánh mắt nhìn về phía gà ngốc, Trần Hạo phát hiện nó hé miệng, tựa hồ rất kích động.
Mẹ kiếp, Tiểu Hoàng nhà ta có thể nói chuyện rồi? Mẹ nó ngươi có chút đạo hạnh ấy làm sao làm được?
Vội vàng đi đến bên cạnh gà ngốc, Trần Hạo mở miệng nói:
- Tiểu Hoàng, vừa rồi là người nói chuyện ư?
Gà ngốc không có phản ứng hắn.
Lam hồ điệp lại nói ra:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng đang học nhân loại nói chuyện, đã có thể đọc nhấn rõ từng chữ, thật là lợi hại.
Trần Hạo sợ ngây người.
Mẹ nó thật đúng là Tiểu Hoàng, ngươi đây là muốn nghịch thiên à, ngươi là gà đó, không phải vẹt đâu.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Nó có thể nói chữ gì?
Lam hồ điệp nói:
- Đã nói súng, nói nhiều nhất, cái khác rất ít.
Súng?
Trần Hạo không hiểu ra sao, nhìn về phía TV, phát hiện bên trong lúc này đã chiến đấu, tựa hồ phátxít bị phục kích, các dân binh đại phát thần uy, hợp lực vây quanh, không ngừng tiêm kích.
Mà cái tràng diện này cũng làm cho gà ngốc rất kích động, tựa hồ bị đè nén thật lâu lập tức rộng thoáng, đột nhiên há mồm, lần nữa phát ra thanh âm:
- Súng. . . súng. . . nổ súng.
Trần Hạo:
- . . .
Lam hồ điệp nói:
- Nhìn kìa, lại nói, hơn nữa còn không phải dùng yêu hồn phát ra thanh âm, là dùng miệng phát ra thanh âm, đại sư ca ca, Tiểu Hoàng thật là lợi hại.
Trần Hạo theo bản năng cảm thán:
- Là lợi hại, lợi hại đến ta đều cảm giác tam quan hỏng mất, trước kia chỉ nghe nói nói như vẹt, gà ngốc bép xép, chậc chậc. Tiểu Hoàng, thiên hạ có vô số gà, ta chỉ phục ngươi.
Lúc này, các dân binh rốt cục giải quyết phátxít, phát ra reo hò thắng lợi.
Gà ngốc cũng hoan hô lên, sau đó đột nhiên nhìn về phía Trần Hạo, kích động mở miệng:
- Súng. . . súng. . .
Lam hồ điệp vội vàng nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng muốn một cây súng, ngươi có thể mua cho nó một cây hay không?
Trần Hạo:
- . . .
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com