Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 290 - Chương 290: Ban Thưởng Một Phút Đạo Hạnh

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 290: Ban Thưởng Một Phút Đạo Hạnh

Rơi trên mặt đất, gã đàn ông trung niên trực tiếp mặt hướng đất, ngất đi.

Sau một kích, Trần Hạo lạnh nhạt nói:

- Một chưởng trả một chưởng, ân oán giữa chúng ta đã xong.

Nói xong, Trần Hạo đi đến bên cạnh tiểu nữ quỷ, yên lặng dò xét.

Hồn phách thân nhân trên thân tiểu nữ quỷ tán đi, nó lại khôi phục bộ dáng nguyên bản, mặc dù suy yếu rất nhiều, nhưng hồn phách lại không có Âm Sát chi khí.

Trong mắt hiển hiện một tia minh ngộ, Trần Hạo mở miệng nói:

- Nha đầu, em còn muốn báo thù không?

Tiểu nữ quỷ mờ mịt nói:

- Báo thù?

Trần Hạo nói:

- Không sai, băng đua xe hại chết một nhà em, người này cũng ngăn cản linh hồn mấy người đầu thai, trước đó ông ngoại, bà ngoại vả mẹ của em oán khí cực lớn bám vào trên người em, giết người đua xe. Bất quá bọn họ đối với em là chân ái, chủ động tiếp nhận nhân quả giết người để em không bị tổn thương. Nếu như bây giờ em từ bỏ, còn có thể đầu thai chuyển thế, tìm được cuộc sống mới. Nhưng nếu em chấp nhất tại báo thù, em sẽ mất đi cơ hội này.

Tiểu nữ quỷ trầm mặc.

Sau một lúc lâu, tiểu nữ quỷ đi tới bên cạnh trung niên nam tử, sau đó trực tiếp một đầu chui vào thân thể của gã.

Chợt, trung niên nam tử đình chỉ co quắp, chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Trần Hạo.

Giờ phút này trung niên nam tử sắc mặt trắng bệch, hai mắt toàn bộ màu đen.

- Em chọn báo thù.

Tiểu nữ quỷ bình tĩnh mở miệng.

Trần Hạo gật đầu:

- Lựa chọn của em, anh không hỗ trợ, cũng không phản đối. Bất quá anh hi vọng em tự giải quyết cho tốt, đừng loạn giết vô tội.

Tiểu nữ quỷ nói:

- Cám ơn anh, em chỉ cần báo thù cho ông ngoại, bà ngoại còn có mẹ, báo thù xong em sẽ đi cùng họ, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Theo nó nói ra, một tia ý niệm trống rỗng xuất hiện, sau đó quấn quanh thân thể trung niên nam tử.

Cái ý niệm này không có hình thể, lại rất thân mật, làm tiểu nữ quỷ vui vẻ nói:

- Ông ngoại, bà ngoại, mẹ, là mọi người sao? Quá tốt rồi, mọi người vẫn còn ở đó.

Ý niệm vô thanh vô tức, chỉ là phụ thuộc.

Tiểu nữ quỷ nói:

- Ông ngoại, bà ngoại, mẹ, đừng nóng vội, con rất nhanh sẽ tìm đến mọi người.

Nói xong, tiểu nữ quỷ nhìn Trần Hạo nói:

- Em đi đây, cám ơn anh, anh là người tốt.

Nhìn tiểu nữ quỷ cùng trung niên nam tử rời đi, mấy đạo ý niệm cũng theo cùng một chỗ, Trần Hạo im lặng.

Lần này gặp được quỷ báo thù, làm hắn có rất nhiều cảm xúc.

Ngoài ý muốn bỏ mình, oan hồn báo thù, nhưng là dưới cừu hận, vẫn duy trì nồng đậm yêu thương đối với cháu gái, đối với con gái.

Mà tiểu nữ quỷ tuy nhỏ lại rất đơn giản, nó không cầu đời sau, chỉ cầu kiếp này, báo thù rửa hận, làm bạn với người nhà.

Nhân gian quả nhiên là nơi lịch luyện tốt nhất cho người tu hành.

Lần này, Trần Hạo không có đi theo tiểu nữ quỷ.

Về phần nhiệm vụ, đã xong.

Hắn không giết người được, chỉ có thể chúc phúc tiểu nữ quỷ có thể hoàn thành tâm nguyện.

Từ cao ốc rời đi, Trần Hạo cũng không còn tâm tình tiếp tục đi tìm quỷ. Trực tiếp lái xe, chuẩn bị rời khỏi thành phố An Khánh, đi về nghỉ ngơi.

Một đường chạy xe vẫn chưa ra khỏi thành phố An Khánh, đột nhiên thần sắc Trần Hạo động một tý, giảm tốc độ xe, chậm rãi tới gần ven đường.

Đây là một cái cư xá, ven đường bên ngoài cư xá có một cô gái đang ô ô thút thít.

Cửa tiểu khu, người đi đường lui tới, không ai chú ý tới nó.

Nói không tìm, không nghĩ tới lại gặp một cái.

Trần Hạo dừng xe sang bên, dò xét cô gái.

Cô gái ngồi ven đường, chôn đầu giữa hai chân, cúi đầu thút thít, thanh âm u oán, tựa hồ bị ủy khuất cực lớn.

Trần Hạo nhìn một lát, chờ người cửa tiểu khu đi đường đi hết, lúc này mới xuống xe đi tới.

Đi đến bên cạnh cô gái, Trần Hạo ngồi xổm xuống, cười nói:

- Em gái, thế nào? Tại sao lại ngồi khóc ở đây?

Cô gái lúc đầu khóc thương tâm, nghe được có người nói chuyện, ngẩng đầu lên.

Tóc tản ra, lộ ra một khuôn mặt hơi mập, nhìn còn chưa lớn, đoán chừng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.

Giờ phút này cô một mặt ủy khuất, nước mắt trượt xuống, hóa thành âm khí tán đi.

- Anh, anh nhìn thấy em?

Cô giá sợ hãi hỏi.

Trần Hạo cười nói:

- Không phải là quỷ sao, đương nhiên nhìn thấy, làm sao? Em chết thế nào? Tại sao không đi đầu thai?

Nhãn tình cô gái sáng lên, vội vàng nói:

- Quá tốt rồi, anh có thể thấy được em, có thể giúp em một chút hay không.

Ding: Quỷ tự sát Quách Tiểu Quyên, âm hồn một tháng, hoàn thành di nguyện, ban thưởng một phút đạo hạnh.

Nhiệm vụ đến! Chỉ có. . . Một phút đạo hạnh!! Mẹ kiếp, đây là nhiệm vụ thấp nhất lịch sử rồi, nhiệm vụ này đến cùng đơn giản đến trình độ nào, mới có thể cho một tý ban thưởng như thế.

Trần Hạo hơi động trong lòng, mở miệng nói:

- Nói đi, em muốn anh giúp chuyện gì?

Cô gái vội vàng nói:

- Em muốn đi gặp Nguyên Nguyên, em không muốn anh ấy ở chung với cô gái khác.

Trần Hạo:

- . . .

Đây là tự sát vì tình à? Mẹ kiếp, mới bao lớn, cuộc đời phía trước còn dài, kiểu gì cũng sẽ gặp được người phù hợp. Ngươi thế này xứng với sự dưỡng dục của cha mẹ ngươi sao, đúng là thứ con bất hiếu mà.

Lại nói, ngươi cũng chết rồi, ngươi còn có thể quản người khác không tìm nữ nhân sao?

Trần Hạo nói:

- Em gái, em đã chết rồi, cho dù gặp được cũng không thể làm được gì.

- Em mặc kệ, em muốn được gặp Nguyên Nguyên, em không cho phép anh ấy thích những người phụ nữa khác, cho dù chết, em cũng muốn ở bên cạnh anh ấy, một đời một kiếp.

Cô gái ngoan cố nói.

Trần Hạo chán nản.

Tiểu thí hài đối với nam nhân ngược lại là tình sâu vô cùng, ngươi cố chấp như vậy, nhưng từng nghĩ tới cảm giác của cha mẹ ngươi chưa? Nuôi vài chục năm, kết quả vì nam nhân, tự mình kết thúc mình, cha ngươi lúc trước làm sao không có bắn ngươi lên trên tường đi?

- Nguyên Nguyên kia ở đâu?

Trần Hạo mặc dù cười, bất quá cũng có chút hiếu kì, nam nhân này đến cùng là soái đến trình độ nào hay là xuất sắc đến trình độ nào mới khiến một cô gái yêu như thế.

Cô gái tội nghiệp nói:

- Em không biết, anh ấy là đại minh tinh Hàn Quốc, anh có thể đi điều tra một chút hay không, sau đó dẫn em đi tìm anh ấy.

Trần Hạo:

- . . .

Lần này Trần Hạo cái gì cũng không hỏi, đứng dậy liền đi.

Mẹ kiếp, chết đáng đời, còn tưởng rằng thật sự là tình sâu vô cùng, tình tay ba gì đó, con mẹ nó hóa ra là fan não tàn.

Trước kia nghe nói không ít người vì minh tinh mà cự tuyệt kết hôn, thậm chí tự sát, Trần Hạo đã cảm thấy buồn cười.

Hiện tại làm fan cũng cần phải có trình độ chứ, thích thì ủng hộ là được rồi, đáng dùng mạng để đùa giỡn hay sao? Ngươi chết người khác liền sẽ thích ngươi? Liền sẽ cảm động? Fck, chả thấy có chút liên quan nào cả, ngươi là ai người ta đều không biết, dù là nhận dư luận mà bị ép xin lỗi cái gì gì đó, kết quả vài ngày sau, người ta vẫn như thường, ngươi chết cũng chết vô ích, cuối cùng thương tâm vẫn chỉ là người nhà mình.

Thậm chí trong lòng Trần Hạo cũng tán thưởng hệ thống.

Khó trách nguyện vọng quỷ tự sát cần xuất ngoại hỗ trợ, ban thưởng cũng chỉ có một phút đạo hạnh, hệ thống đại lão đều cảm thấy ngươi không đáng để hỗ trợ!

- A, anh đừng đi mà.

Cô gái vội vàng đứng lên.

Trần Hạo quay người lại, nhìn chằm chằm cô gái:

- Bye, sự tình của em anh không giúp được.

Cô gái:

- . . .

Nhìn Trần Hạo lên xe, sau đó lái xe rời đi, rất nhanh liền biến mất.

Cô gái lại ngồi xổm xuống, ô ô ô khóc lên.

Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com

Bình Luận (0)
Comment