Nhìn thấy Trần Hạo phá bát quái đồ, tiểu nữ quỷ vội vàng vọt vào, trực tiếp xuyên thấu cửa phòng.
Nhưng sau một khắc, một tiếng rít vang lên, tiểu nữ quỷ lại bay ra.
Trần Hạo im lặng:
- Thế nào?
Tiểu nữ quỷ nói:
- Bên trong có tượng thần, rất đáng sợ.
Trần Hạo cười nói:
- Người này là một vị đại sư có tu vi, cung phụng tượng cũng không kỳ quái.
- Vậy làm sao bây giờ? Em muốn báo thù.
Tiểu nữ quỷ tức giận nói.
Trần Hạo lắc đầu:
- Mặc dù anh có thể giúp em, nhưng không thể giúp em giết người được, oan có đầu nợ có chủ, muốn báo thù chỉ có thể dựa vào chính em.
- Tiểu quỷ bên ngoài, ta không muốn dây dưa, chuyện này ta làm không đúng, nhưng ta cũng bị người bức bách mà thôi, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể đền bù cho ngươi.
Thời điểm này, trong phòng truyền đến một tiếng nói.
Tiểu nữ quỷ cả giận nói:
- Hại ông ngoại bà ngoại hồn phi phách tán, ngươi lấy cái gì đền bù, ta muốn mạng của ngươi.
- Tiểu quỷ, oan oan tương báo khi nào, ngươi lại không giết được ta, như thế dây dưa đối với người nào đều không tốt, cần gì chứ, nếu không ta siêu độ cho ngươi, hai chúng ta hết nợ, thế nào?
- Siêu độ? Ngươi nghĩ hay lắm, ngươi không chết, ta tuyệt không siêu độ.
Tiểu nữ quỷ phản bác.
- Không thèm nói đạo lý, đã như vậy, vậy ngươi cũng đừng trách ta.
Vừa nói xong, cửa phòng đột nhiên mở ra, sau đó trung niên nam tử đi ra.
Giờ phút này, người hắn mặc đạo bào màu vàng, cõng một cây đào mộc kiếm, trong tay bưng một tượng thần.
Nhìn thấy tượng thần, tiểu nữ quỷ lần nữa thét lên, sau đó rút lui về sau.
Trung niên nam tử đang muốn truy kích, đột nhiên động tác dừng lại, nhìn về phía Trần Hạo, dò xét một chút, mở miệng nói:
- Vị đạo hữu này, ngươi muốn trợ giúp yêu nghiệt này?
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Đừng gọi đạo hữu, đạo chúng ta khác biệt.
Người đàn ông trung niên hơi biến, trầm giọng nói:
- Người trẻ tuổi đừng nói lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra.
Trần Hạo cười:
- Chuyện này sao họa từ miệng mà ra rồi? Đạo hữu trợ Trụ vi ngược thì giải thích thế nào? Không sợ gặp báo ứng à?
- Báo ứng? Ta chém yêu trừ ma, bảo vệ nhân đạo, sao gặp báo ứng? Ta kiếm lấy tiền tài, giúp đỡ nghèo khó, góp nhặt công đức, ai có thể báo ứng ta?
Trung niên nam tử hừ lạnh.
Trần Hạo bĩu môi:
- Một bên làm ác kiếm tiền bẩn, lại đến giúp người cầu an tâm? Thật sự cho rằng như thế liền có thể công tội triệt tiêu? Cũng được, nếu ông dám nói tiền mình kiếm được toàn bộ giúp đỡ người nghèo khó, vậy tôi xoay người rời đi, ông làm thế nào tôi đều mặc kệ.
Người đàn ông trung niên:
- . . .
- Làm sao? Không dám nói? Chậc chậc, thì ra ông là loại người sợ mạnh bức yếu, đúng là thứ ngụy quân tử.
Trần Hạo khinh bỉ.
Trung niên nam tử giận dữ:
- Mày muốn chết. Dứt lời, ông ta vừa sải bước ra, trực tiếp đánh một chưởng về phía Trần Hạo.
Khi tới gần thân thể Trần Hạo, tay người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên đen nhánh.
Trần Hạo không tránh không né, trở tay một chưởng đối đầu.
Ba!
Điện quang chớp động, người đàn ông trung niên sợ hãi kêu một tiếng, lui về phía sau mấy bước, tượng thần trong tay lắc vài cái rồi rơi xuống đất.
- Chưởng Tâm Lôi!
Gã đàn ông trung niên nắm lấy bàn tay run rẩy, khuôn mặt hoảng sợ, nguyên bản bàn tay đen nhánh, trực tiếp tán đi hết, lộ ra bàn tay trắng bệch.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Tôi đã nói đạo chúng ta không giống, ông tu luyện tà pháp, lộn xộn, gặp chính phải phá.
- Hỗn. . .
Gã đàn ông trung niên đang muốn mắng, đột nhiên biến sắc, vội vàng chụp vào tượng thần rơi xuống.
Nhưng tay của gã vừa chạm đến tượng thần, một đạo điện quang tránh đến, gã nhảy lên cái cao ba thước.
Mà lúc này, tiểu nữ quỷ xuất hiện bên cạnh gã đàn ông trung niên, ánh mắt oán độc nhìn gã.
- Ngươi đáng chết.
Nói tiểu nữ quỷ liền chụp vào gã đàn ông trung niên.
Nhưng khi tiếp xúc, trên thân gã đàn ông trung niên liền có pháp quang lưu động, đem tiểu nữ quỷ bắn bay.
Gia hỏa này, đồ vật bảo mệnh thật đúng là có không ít.
Bức lui tiểu nữ quỷ, gã đàn ông trung niên không dám do dự, quay người lại chạy tới cửa phòng.
Nhưng lúc này, một cỗ quái phong cuốn lên, cửa phòng ba một tiếng đóng lại, kém chút đụng phải mặt gã.
Trung niên nam tử:
- . . .
Ngạc nhiên quay người nhìn về phía Trần Hạo, gã nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người trẻ tuổi, giúp quỷ hại người, ắt bị trời phạt.
Trần Hạo nói:
- Bị ông nhìn thấu rồi, ngại quá, tu hành của tôi chính là giúp quỷ.
Gã đàn ông trung niên chán nản.
Nhưng tiểu nữ quỷ lại không quan tâm, lần nữa nhe răng trợn mắt xông lên, đồng thời trên thân hiện lên bốn đạo hư ảnh, chính là ông ngoại, bà ngoại cùng mẹ của cô bé. Trong lúc nhất thời, khí tức của cô bé trở nên bạo ngược, cường đại.
Gã đàn ông trung niên nhìn thế hoảng sợ run rẩy, trở tay cầm kiếm gỗ đào, cắn nát ngón giữa, tại bên trên kiếm gỗ đào vẽ một vòng, hiển hiện một đạo linh quang, lúc này mới trầm giọng nói:
- Tiểu quỷ, bản đại sư cũng không phải dễ trêu, ngươi thật không buông tha, bản đại sư để ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.
- Vậy thì cùng chết.
Hư ảnh hiển hiện, thanh âm tiểu nữ quỷ cũng thay đổi, tựa hồ bốn đạo thanh âm hỗn hợp cùng một chỗ, mang theo trọng âm.
Nói xong, tiểu nữ quỷ thét lên một tiếng, sợi tóc bay múa, móng tay trên tay trở nên càng phát ra bén nhọn. Ngang nhiên phóng tới gã đàn ông trung niên.
Gã đàn ông trung niên giận dữ, vung vẩy kiếm gỗ đào, trực tiếp vỗ tới.
Hưu!
Kiếm gỗ đào chém xuống, tiểu nữ quỷ không né tránh, đưa tay bắt lấy thân kiếm.
Kiếm gỗ đào bộc phát linh quang làm hao mòn âm sát, phát ra tiếng vang. Tiểu nữ quỷ lại bất vi sở động, trên tay bộc phát âm sát, thanh kiếm gỗ đào trực tiếp bị ăn mòn hòa tan.
Gã đàn ông trung niên vội vàng rút kiếm gỗ đào về, lại phát hiện thân kiếm tổn hại, trở thành phế phẩm.
Trên mặt hiện lên một tia đau lòng, gã đàn ông trung niên lại từ trên cổ kéo xuống một khối ngọc bát quái, hung tợn nói:
- Hay cho một tiểu lệ quỷ, hôm nay không đánh ngươi hồn phi phách tán, ta liền không xứng làm đại sư.
Trung niên nam tử tay nắm pháp quyết, niệm động chú ngữ, ngọc bát quái bộc phát hồng quang cường đại.
Trần Hạo gặp, vội vàng nói:
- Tiểu gia hỏa mau tránh ra.
Thế nhưng tiểu nữ quỷ lại oán hận nhập tâm, không sợ hãi chút nào, không lùi lại .
Lúc này, gã đàn ông trung niên dừng đọc chú ngữ lại, ngọc bát quái rời khỏi tay, đánh trúng tiểu nữ quỷ.
Một nháy mắt, ngọc bát quái chớp động hồng quang đánh bay tiểu nữ quỷ, hư ảnh thân nhân trên thân từng đạo tán đi, hóa thành hư không, trong khoảnh khắc, tiểu nữ quỷ liền kêu thảm, từ trạng thái lệ quỷ biến trở về âm hồn.
Lúc này, trung niên nam tử không buông tha, vọt thẳng tới, cắn chót lưỡi, phun một ngụm tinh huyết ra, muốn triệt để tiêu diệt tiểu nữ quỷ.
Thế nhưng lúc này, ngoài ý muốn xuất hiện, một cỗ quái phong cuốn lên, đem tinh huyết cuốn về phía bên cạnh, nhào vào trên vách tường.
Gã đàn ông trung niên:
- . . .
- Người trẻ tuổi, ngươi đủ rồi!
Trung niên nam tử tức hổn hển.
Trần Hạo nói:
- Lúc đầu ta chỉ tính xem náo nhiệt, không có ý định xuất thủ giúp nó, dù sao ngươi là cừu nhân của nó, không phải ta. Nhưng mà vừa rồi ngươi đánh ta một chưởng, ta rất công bằng, trả lại ngươi một chưởng là được, tiếp chiêu đi.
Dứt lời, Trần Hạo sải bước đi qua.
Gã đàn ông trung niên biết Trần Hạo có Chưởng Tâm Lôi nên kinh hãi tránh né, nhưng Thiên Cương Bộ của Trần Hạo càng tinh diệu hơn, căn bản tránh không kịp, đành phải ngưng tụ tất cả lực lượng kháng cự.
Nhưng Trần Hạo lại đưa tay bắt lấy cổ áo hắn, trung niên nam tử sửng sốt.
Không dùng Chưởng Tâm Lôi? Tiểu tử ngươi gạt ta!
Lúc này Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Là một chưởng này cơ.
Gã đàn ông trung niên ngẩng đầu, liền thấy pháp lực Trần Hạo ngưng tụ, điện quang lưu động ở một cái tay khác.
Còn chưa mở miệng, một bàn tay Trần Hạo đã tát lên trên mặt gã. Ba một tiếng, gã lăng không xoay tròn 360 độ, rơi xuống đất.
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com