Thấy được lực lượng hệ thống đáng sợ, tồn tại trong cõi u minh sợ, phát ra một loại ba động.
Hệ thống tới giao lưu.
Sau một lát, lực lượng hệ thống thu liễm, tồn tại trong cõi u minh rốt cục rút về vết nứt bên trong không gian, biến mất không thấy gì nữa.
Mà lúc này, lực lượng hệ thống lưu động, hoàng quang bị nó nghiền nát lần nữa tụ lại, biến thành một viên cầu.
Chỉ bất quá giờ phút này hoàng quang so với trước đó nhỏ đi một nửa, đồng thời hình thể vô cùng hư ảo.
Làm xong hết thảy, lực lượng hệ thống cũng lặng yên biến mất.
Nhóm Trần Hạo rốt cục cảm giác được mình có thể động.
Bất chấp những thứ khác, Trần Hạo vội vàng chạy đến bên cạnh mèo mun, ôm mèo mun vào trong lòng.
Giờ phút này mèo mun đã tiến vào trạng thái nửa hôn mê, nguyên bản lông tóc quang trạch sáng rõ cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng, khí tức suy yếu vô cùng.
Trần Hạo không chút nào do dự, từ bên trong Tụ Lý Càn Khôn lấy ra một giọt thạch nhũ, cho vào trong miệng mèo mun.
Thạch nhũ vừa vào liền tan, tẩm bổ mèo mun.
Đang khẩn trương chú ý, Trần Hạo phát hiện khí tức mèo mun rốt cục ổn định rất nhiều, lúc này mới thở dài một hơi.
Mẹ kiếp, Tiểu Hắc có cơ duyên này, thật sự là hung hiểm!
Suy nghĩ kỹ một chút, tựa hồ cũng có thể lý giải.
Ăn quỷ liền có thể mạnh lên, mà lại không có chút hạn chế nào, đây quả thực còn bug hơn cả hệ thống, hệ thống đại lão còn bắt mình phải làm nhiệm vụ đây, ban thưởng một chút xíu đạo hạnh , thậm chí còn có phong hiểm, thần thông cái gì còn muốn mình cố gắng tu luyện mới có thể phát huy uy năng.
Lần này nếu không phải gặp được mình, mèo mun mới là nhân vật chính.
Không đúng, không phải nhân vật chính, tình huống Tiểu Hắc không thích hợp, vừa rồi tồn tại kia rõ ràng không có lòng tốt, lưu lại cơ duyên này, tuyệt đối là một cái hố bự chà bá.
Haiz, cơ duyên Tiểu Hắc là hố, còn hệ thống của ca thì sao? Chẳng lẽ cũng muốn lừa ca? Ta có nên cũng học theo Tiểu Hắc hay không, vứt bỏ hệ thống?
Trần Hạo niệm động trong lòng.
Ding: Nhiệm vụ hoàn thành, giảm thọ mười một năm.
Đột ngột thanh âm hệ thống vang lên, sau đó Trần Hạo liền cảm giác trên người mình có thứ gì đó bị tước đoạt.
Cái đồ vật này nhìn không thấy, sờ không được, lại có thể cảm nhận được.
Đây chính là, tuổi thọ!
Trần Hạo im lặng, cái nỗ lực này cũng coi là cực lớn, một người bình thường có thể sống bao lâu? Mấy chục năm mà thôi, dù là mình tu hành có thể kéo dài tuổi thọ cũng chỉ trong vòng 150 năm, cứ dựa theo một trăm năm mà tính, đó cũng là vô cùng... A, không đúng, mẹ nó không phải mười năm sao? Tại sao biến thành mười một năm?
Trần Hạo kịp phản ứng, trừng to mắt.
Mẹ kiếp, hệ thống ngươi xuất thủ còn thu thêm lợi tức sao? Ngươi trả một năm tuổi thọ trả cho ta.
Ding: Xét thấy túc chủ phỉ báng hệ thống, kèm theo một năm, răn đe, nếu như tái phạm, thu hồi ban thưởng, tiêu trừ ký ức, bye bye.
Trần Hạo:
- ...
Ta chỉ là nghĩ nghĩ thôi mà, mẹ nó mới nghĩ một hồi liền ăn quả đắng, so với gặp được Thiên Sát Cô Tinh còn đắng hơn, một năm tuổi thọ đó, nhiều người mộng tưởng sống lâu một ngày còn không thể được, lần này ta liền ném đi một năm?
Hệ thống đại lão, ta biết sai rồi, có thể trả tuổi thọ cho ta hay không?
Hệ thống hoàn toàn không để ý. Bộ dáng thích thì chơi, không chơi xéo đi, hệ thống chỉ có một cái thái độ, người sống khắp thiên hạ đều thua ta.
- Đạo hữu, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Thời điểm này, Thu Ngữ rốt cục kịp phản ứng, run run rẩy rẩy mở miệng hỏi.
Trần Hạo lấy lại tinh thần, thở dài nói:
- Ta cũng không giải thích nổi, đạo hữu chỉ cần biết, vừa rồi rất nguy hiểm là được rồi.
Thu Ngữ:
- ...
Ta đương nhiên biết nguy hiểm, vừa rồi loại uy áp cường đại kia hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi, so với nó, cái gì kim giáp cương thi, cho dù kim cương cương thi cũng chỉ là cặn bã mà thôi.
Mẹ kiếp, Trần Hạo này đến cùng có lai lịch ra sao? Chuyện này phát sinh ở trên người hắn, hơn nữa còn có yêu tu đi theo, đều là người trong giới tu hành, tại sao lại khác nhau lớn như thế? Chúng ta còn sống cùng một thế giới sao?
Thu Ngữ oán thầm trong lòng.
- Meo ô!
Lúc này, mèo mun kêu một tiếng.
Nhãn tình Trần Hạo sáng lên, vội vàng dò xét.
Quả nhiên mèo mun tỉnh lại, con mắt chưa hoàn toàn mở ra, thoạt nhìn vẫn rất suy yếu. Bất quá khí tức đã ổn định không ít.
Trần Hạo hỏi:
- Tiểu Hắc, ngươi cảm thế thế nào rồi?
Mèo mun lại meo ô một tiếng, lắc đầu.
Trần Hạo thở dài nói:
- Đúng là đồ ngốc, chúng ta là người một nhà, phải tín nhiệm nhau. Về sau làm gì đều phải nói một chút, ngươi làm loạn như thế, nêu ta không cứu ngươi kịp thì phải làm sao bây giờ?
Mèo mun ủy khuất nhìn Trần Hạo, dùng chân nhỏ lay lay trên ngực Trần Hạo.
Trần Hạo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói:
- Được rồi, không sao là tốt rồi, ừm, bất quá đồ vật ngươi phun ra đã khôi phục, ngươi xem còn muốn hay không?
Mèo mun quay đầu nhìn về phía hoàng quang lơ lửng, đang định lắc đầu, đột nhiên mắt lộ ra ngạc nhiên, nhìn kỹ một chút, đối với Trần Hạo kêu một tiếng, trong mắt có chút vui vẻ.
Trần Hạo hỏi:
- Ngươi xác định sao? Lần này không sao?
Mèo mun gật đầu.
Trần Hạo liền ôm mèo mun đi tới trước hoàng quang lơ lửng.
Mèo mun trực tiếp há mồm, cắn một cái nuốt vào.
Hoàng quang bị nuốt vào trong bụng.
Sau một khắc, trên thân mèo mun lại hiện lên kim sắc quang mang, khí tức phi tốc tăng lên, trong khoảnh khắc liền cường đại gần như gấp hai ba lần. Sau đó nó từ trong ngực Trần Hạo nhảy ra, rơi vào trên mặt đất, sau một tiếng oa ô, bắt đầu biến thân.
Thân thể nhanh chóng bành trướng, lần này biến thân lại khác biệt.
Trước kia biến thân, thân thể sẽ phát sinh chuyển biến vi diệu. Nhưng hiện tại mèo mun biến thân, thân thể bành trướng...vẫn chỉ là mèo mun, đầu mèo, râu mèo, thân mèo, đuôi mèo. Hơn nữa còn mập phì, nhìn giống như bị thổi phồng, à, còn có loại cảm giác rất ngốc nữa.
Trần Hạo nhìn thấy, kém chút cười ra.
Mèo mun biến thân, cũng đang nhìn mình, phát hiện vẫn là trạng thái mèo mun, lập tức mặt mày hớn hở, nhảy tưng nhảy loạn, sau đó phóng tới chỗ gà ngốc. Lập tức nhào vào nó. Gà ngốc không có tránh né, mà tùy ý để mèo mun khi dễ, đồng thời quan sát mèo mun.
Chờ xác định Miêu tỷ vẫn là Miêu tỷ trước kia. Gà ngốc vội vàng giãy dụa ra, sau đó chạy đến một bên, ghét bỏ nhìn mèo mun.
Con mèo chết, hiện tại biến thân vừa mập vừa xấu.
Mèo mun lại nhào về phía lam hồ điệp, Lam hồ điệp tự nhiên hơi sợ, vội vàng bay lên, ta bé lắm, ngươi lớn hơn, bị ngươi ép hỏng cánh làm sao bây giờ.
Về phần Bạch Lộ, mèo mun nhìn một chút, từ bỏ, vị giao xà tỷ tỷ này vẫn phải tôn trọng một chút.
Trong lòng đắc ý, sảng khoái, mèo mun chỉ cảm thấy không gian âm u dưới mặt đất cũng trở nên tươi đẹp.
Nó không muốn trở thành cái gì, chỉ muốn làm mèo, làm chính nó, sau đó ở bên cạnh Trần Hạo, vĩnh vĩnh viễn viễn.
Vui vẻ sau một lúc, mèo mun đột nhiên nhớ tới cái gì, vuốt mèo nâng lên, móng vuốt thép từ trong lòng bàn tay bắn ra, lấp lóe quang mang sắc bén.
Thấy thế, mèo mun càng vui vẻ hơn.
Mặc dù bây giờ khí tức của nó nhỏ yếu hơn lúc trước nhiều, thậm chí còn không bằng cả gà ngốc.
Thế nhưng hiện tại nó cảm giác cực kỳ tốt.
- Meo ô!
Vui vẻ, mèo mun hăng hái nhìn về phía Trần Hạo, kêu một tiếng, sau đó vuốt mèo một chỉ chỗ sâu Địa Cung, khí thế dâng cao.
Trần Hạo cười cười, nhìn về phía Thu Ngữ nói:
- Đạo hữu, hiện tại không sao, chúng ta đi tìm kim giáp cương thi đi, à, tâm tình có chút không tốt, chúng ta cần một đối thủ tốt.
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com