Nguyên bản phiền phức bên ngoài Địa Cung bị mèo mun thanh tẩy hết, còn lại cũng chỉ là lão tướng kim giáp cương thi mẹ goá con côi.
Một đường thông suốt, thẳng vào chỗ sâu Địa Cung, rất nhanh, một nhóm Trần Hạo liền thấy một cái cung điện to lớn.
Ánh mắt Trần Hạo nhất động, đưa tay bắt pháp quyết, ngưng tụ mấy chục cái hỏa đoàn bay múa tứ phương, trong khoảnh khắc liền chiếu sáng toàn bộ cung điện lên.
Thấy rõ ràng, Trần Hạo liền phát hiện cung điện này tu kiến rất xa hoa, Kim Long giữ lời, sàn nhà bạch ngọc, khắp nơi được tinh điêu tế trác, bài bố đồ sứ châu báu, đến mành treo cũng đều là màu vàng.
Trên mặt lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu, Trần Hạo nói:
- Vị tướng quân này đại nhân, tâm cũng không nhỏ đâu.
Thu Ngữ nói:
- Sư môn trưởng bối ta đã từng điều tra qua, tướng quân này khi còn sống xuất thân tướng môn, quan thăng cực hạn, trấn thủ một phương, quyền thế cực lớn, đáng tiếc tiền triều thịnh thế, dã tâm vô vi.
Trần Hạo bĩu môi nói:
- Đây chính là khi còn sống làm không được, sau khi chết tự ngu tự nhạc sao? Ha ha, thành cương thi đã không phải bản thân lúc đầu, coi như cuối cùng tiến giai thành Hạn Bạt, uy hiếp thiên hạ thì làm sao, đầu óc tên tướng quân này quả thật bị úng nước rồi.
Meo ô!
Lúc này, mèo mun kêu một tiếng, mắt mèo sáng rực phát sáng, nhìn chỗ sâu trong cung điện.
Trần Hạo ánh mắt dừng lại, sau đó liền phát hiện bên kia ẩn núp tà khí cường đại.
- Đi thôi, mặc kệ nó có ý nghĩ gì, đã muốn biến cương thi, vậy liền nhân quỷ căm hận, không thể nhân nhượng.
Miệng nói xong, Trần Hạo cất bước đi vào chỗ sâu trong cung điện.
Vòng qua cung điện, đi vào đằng sau, bỗng nhiên nhìn thấy một cái tẩm cung to lớn, xung quanh tu kiến rất tốt, ở giữa lại là một cái ao to lớn.
Nước trong ao màu đỏ sậm, bên trong ngưng tụ sát khí, hóa thành trạng thái sương mù, Trần Hạo cảm giác được cường đại tà khí ở dưới đáy ao.
- Đạo hữu, đây chính là huyết trì, chính là một loại tà pháp cực kì ác độc, không chỉ sát sinh lấy máu, còn phải giam cầm hồn phách, cái ao này chính là vong hồn mấy ngàn người hội tụ!
Thu Ngữ thở dài nói.
Ánh mắt Trần Hạo trở nên lăng lệ.
Sát hại người vô tội chỉ vì tư lợi bản thân, dạng người này không nên sống, muốn hóa thân cương thi diễu võ giương oai? Ha ha.
Nhìn sát khí ngưng tụ quanh ao, Trần Hạo vươn tay, vận chuyển pháp lực, trong lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ thành một viên lôi cầu.
Lôi cầu phát ra khí tức bạo ngược, ẩn chứa lực lượng hủy diệt cường đại.
Cảm nhận được lôi đình chi lực, Thu Ngữ đứng ở bên cạnh cũng nhịn không được lui về phía sau một chút, sợ hãi thán phục nhìn Trần Hạo.
Vị đạo hữu này tuổi còn trẻ nhưng lại có pháp lực cùng thần thông không thể tưởng tượng nổi, dạng đạo hữu này đến cùng là truyền thừa gì mới có thể bồi dưỡng ra?
Về phần Trần Hạo trước đó nói mình tán tu, ông ta hoàn toàn không tin, cmn tán tu lại có thể ngưu bức như vậy? Hơn nữa đây còn là thời mạt pháp, nói như thế có quỷ mới tin ấy.
Lôi cầu ngưng tụ rời khỏi tay, tiến thẳng vào trong huyết trì.
Lôi đình chi lực, chí dương chí cương.
Sát khí hội tụ, chí âm chí tà.
Cả hai hoàn toàn là trời sinh đối lập. Lúc tiếp xúc sẽ bộc phát xung đột.
Lôi cầu bạo liệt, hóa thành một đạo thiểm điện, trực tiếp bổ sát khí ra, chấn động tiêu tán.
Trong khoảnh khắc, sát khí đầy ao, một chút cũng không còn.
Sát khí tản ra, Trần Hạo trở tay lấy ra đại kiếm gỗ đào, đang muốn nhảy vào, đột nhiên động tác dừng lại, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ao không sâu, bất quá chỉ bốn năm mét, phía dưới có một cái quan tài xốc lên, bên trong... Không có thứ gì.
Mà Trần Hạo cảm giác được tà khí cường đại từ trong cái quan tài này phát ra.
Mẹ kiếp! Kim giáp cương thi đâu?
Trần Hạo mờ mịt nhìn về phía Thu Ngữ.
Thu Ngữ cũng ngây ngẩn cả người.
Không có khả năng, kim giáp cương thi còn chưa hoàn toàn tiến giai, nếu rời khỏi huyết trì, chẳng khác nào thất bại trong gang tấc.
Vội vàng bay thấp đáy ao, Thu Ngữ kiểm tra quan tài, cái gì cũng không tìm được, chợt sắc mặt đại biến.
- Không có khả năng, kim giáp cương thi đang ở nơi này, làm sao lại không thấy đâu? Chuyện này không đúng.
Sắc mặt Trần Hạo ngưng trọng nói:
- Có phải là lúc trước động tĩnh kia kinh động đến nó, nó sợ hãi, bỏ chạy rồi hay không?
- Chạy?
Thu Ngữ sững sờ, sau đó lắc đầu nói:
- Muốn chạy cũng phải chạy ra Địa Cung mới được, Địa Cung phong bế bốn phía, chính là vì chặn đường sát khí, tẩm bổ thi thể. Nó muốn chạy, chúng ta cũng có thể nhìn thấy được.
Trần Hạo nói:
- Nhưng bây giờ cương thi không thấy? À, tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, các ngươi cảm giác được không?
Mèo mun lắc đầu.
Gà ngốc lắc đầu.
Bọn chúng có thể cảm giác được bên trên quan tài lưu lại khí tức kim giáp cương thi, cũng không có phát hiện gì khác.
- Không đúng, nơi này từng có người đến rồi.
Đúng lúc này, Bạch Lộ mở miệng, ngữ khí ngưng trọng nói.
Trần Hạo sững sờ, Âm Dương Nhãn cẩn thận quan sát, sau đó ánh mắt hắn nheo lại.
Bên trong sát khí nồng đậm này thật sự có khí tức của người sống lưu lại, chỉ là khí tức này rất yếu ớt, không thể tra, nếu không phải Bạch Lộ mở miệng, Trần Hạo căn bản không phát giác ra được.
- Người sống? Chẳng lẽ là người phá hủy phong cấm? Nhưng người này làm sao có thể mang kim giáp cương thi đi? Kim giáp cương thi cho dù chưa tiến giai Phi Cương, cũng không phải người bình thường có thể đối phó được. Hơn nữa hoàn toàn không làm kinh động thi binh bên ngoài, cũng không có phát sinh đánh nhau, làm sao có khả năng?
Thu Ngữ lộn xộn, không cách nào lý giải.
- Thu Ngữ đạo hữu, ngươi nói có phải là có người đã sớm biết Sơn Khâu Quan ở nơi này trấn áp một đầu kim giáp cương thi hay không, sau đó âm thầm lên kế hoạch chờ ngươi rời khỏi, lấy cương thi đi?
Trần Hạo hỏi.
Thu Ngữ đang muốn lắc đầu, đột nhiên biểu lộ khẽ giật mình, tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên kinh hoảng nói:
- Không có khả năng, hẳn không phải là bọn họ, thế nhưng, thế nhưng có thể vô thanh vô tức khống chế một đầu mao cương, ngoại trừ bọn họ...
Thu Ngữ không nói được nữa, thân ảnh nhất chuyển, hóa thành một đạo lưu quang, điên cuồng hướng bên ngoài Địa Cung bay đi.
Trần Hạo trợn tròn mắt.
Ta kháo, đạo hữu ngươi nói rõ ràng chút đi, cái gì bọn họ, đây rốt cuộc là ai?
Bất quá kim giáp cương thi không có, Trần Hạo đành phải đi theo phía sau Thu Ngữ.
Chỉ là ra Địa Cung, Trần Hạo đã không cảm giác được khí tức Thu Ngữ, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Mẹ kiếp, thật vất vả đến một chuyến, nhiệm vụ diệt yêu trừ ma không hoàn thành, còn kém chút góp Tiểu Hắc nhà ta vào, lần này đầu voi đuôi chuột, biệt khuất quá.
Được rồi, chờ Thu Ngữ đạo hữu xem tình huống lại nói, có lẽ trong đó thật có âm mưu gì.
Mang theo mấy con vật đang định quay lại, đột nhiên sắc mặt Trần Hạo động, quay người nhìn về phía một cái lối đi mở miệng nói:
- Ra.
Trong thông đạo vô thanh vô tức, Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, nâng tay phải lên, năm ngón tay lấp lóe lôi đình điện quang.
- Không ra, ta sẽ xuất thủ.
- Đại sư, đừng, ta ra.
Lần này, trong thông đạo rốt cục truyền đến một đạo thanh âm kinh hoảng, sau đó một nam tử mặc màu xám áo mỏng, mang theo mũ, dáng người gầy yếu, mặt dài như khỉ chạy ra, nó xoay người gật đầu, một mặt nịnh nọt.
Dò xét nam tử một chút, phát hiện y mang mũ, ánh mắt Trần Hạo ngưng lại.
- Hán gian.
Mắt thấy khí tức Trần Hạo khóa chặt nó, nam tử quá sợ hãi, vội vàng nói:
- Đại sư tha mạng, ta có tình báo trọng yếu.
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com