- Chuyện này, chuyện này. . .
Chu Cương có chút nói năng lộn xộn, kích động không biết nên nói cái gì cho phải.
Trần Hạo cười nói:
- Chỉ là một kiện tiểu pháp khí mà thôi, cầm trước cho Đồng Đồng đi, anh kích động cái gì.
Chu Cương tiếp nhận, lập tức cảm nhận được điều đặc biệt đến từ pháp khí.
Bên trong ôn lương mang theo một loại ấm áp, đặc biệt là có loại lực lượng thần bí, thông qua làn da truyền vào toàn thân, làm anh ta có loại cảm giác tiêu trừ mệt mỏi, cảm giác diệt hết tạp niệm trong lòng.
Bảo bối, đây là bảo bối tuyệt đối!
Chu Cương cảm thán trong lòng, sau đó nhìn Trần Hạo trịnh trọng nói:
- Cám ơn cậu, Hạo tử.
Nguyên bản anh ta còn có khúc mắt Bạch Như, nhưng thứ này đối với con gái có chỗ tốt như thế, anh ta chỉ có thể từ bỏ, dự tính bồi thường thứ khác.
Chỉ cần có thể tốt cho con cái, là phụ mẫu ai có thể bỏ qua được chứ.
Trần Hạo nói:
- Chu ca nói lời này quá khách khí rồi, em mới bắt đầu tu hành, được anh tương trợ, nếu không cũng không có em hôm nay. Lão tổ tông nói rất hay, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo. Chu ca anh một nhà cũng không có nhu cầu gì khác, báo ân đương nhiên là phải rơi vào trên thân Đồng Đồng rồi, đây là cơ duyên của em, cũng là cơ duyên của Đồng Đồng.
Vương Chấn ở một bên nhìn rất nóng mắt, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Mặc dù mình hết sức nịnh bợ Trần đại sư.
Nhưng tóm lại là kẻ đến sau, dệt hoa trên gấm không bằng Chu Cương đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
- Ha ha, đại sư, khoảng thời gian cậu rời đi anh cũng góp nhặt khắp nơi một chút đồ vật loạn thất bát tao, lần này mang tới, cậu xem một chút có cái gì cậu có thể dùng tới không.
Vương Chấn lúc này mang chiếc hộp đến đặt ở trên mặt bàn, mở miệng cười.
Trần Hạo dở khóc dở cười:
- Em nói Vương ca này, chuyện này cũng không cần đâu.
Vương Chấn vội vàng nghiêm mặt nói:
- Đại sư lời này không đúng rồi, anh người này không có thiên phú thương nghiệp, nhưng gia đình không tệ. Cũng chỉ có thể ngồi ăn nằm chờ chết, thời gian quá lâu cũng không có tư vị, vừa vặn anh thích sưu tầm đồ vật, phát hiện đồ vật gì thú vị đều sẽ mua lấy, mà đại sư là người trong giới tu hành, không chừng đồ vật anh sưu tầm được đại sư có thể sử dụng, nếu như đại sư cảm thấy tốt, giao dịch với anh cũng được.
Trần Hạo im lặng.
Ngươi còn nói mình không có thiên phú thương nghiệp, ngươi mua bán đều tính trên người ta luôn rồi.
Bất quá Vương Chấn mặc dù tiếp xúc ít, nhưng cũng có chút trợ giúp cho Trần Hạo, chí ít, Tiểu Hoàng nhà mình chính là do Vương Chấn mang đến, đây chính là một phần tình nghĩa.
- Cũng tốt, em đến xem Vương ca anh sưu tầm được những thứ kỳ lạ gì.
Trần Hạo nói nhìn về phía Vương Chấn mở hộp ra.
Hộp không lớn, bên trong tất nhiên không chứa vật lớn, toàn bộ đều là đồ vật nhỏ nhỏ.
Tỉ như mộc điêu, ngọc khí, bùa đào, khí cụ bằng đồng vân vân, mỗi một loại nhìn đều rất cổ xưa, giống như đã có niên đại từ lâu.
Bất quá khi Trần Hạo chưa mở hộp ra liền cảm giác được bên trong cũng không có khí tức đặc thù tồn tại, đương nhiên cũng không ôm hi vọng.
Nhìn lướt qua, Trần Hạo cười nói:
- Đối với đồ cổ thì em không hiểu, nhìn không ra thật giả. Bất quá anh thu thập những thứ này cũng không có khí tức đặc biệt gì.
Ý tứ này rất rõ ràng.
Vương Chấn mặc dù có chút chờ mong, nhưng sau khi nghe Trần Hạo cũng không có thất lạc.
Đồ vật tốt chân chính không phải dễ dàng có thể gặp được như thế, lần này mang đến cũng chỉ là cái cớ, nhìn thái độ Trần Hạo.
Trần Hạo không cự tuyệt, về sau mình cũng xem như là có một cánh cửa, có thể tìm cơ hội cùng Trần đại sư dựng cầu nối càng vững chắc, không chừng có thời điểm Trần Hạo cần đồ vật, vậy cơ hội liền tới rồi.
- Không có thì thôi vậy, bất quá Trần đại sư, sau này anh vẫn tiếp tục sưu tầm đồ vật, mong đại sư cũng có thể giúp đỡ nhìn một chút.
Vương Chấn cười nói.
Trần Hạo nói:
- Chuyện này không thành vấn đề.
Trần Hạo đáp ứng, trong lòng Vương Chấn thở phào một hơi.
Sau đó, ăn xong yến tiệc Chu gia bày mời khách, Trần Hạo liền rời đi.
Cặp vợ chồng Chu Cương cũng không có giữ lại, dù sao Trần Hạo vừa trở về, phong trần mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt.
Về đến nhà đã là tám chín giờ tối.
Mèo mun vẫn chưa về, Trần Hạo cũng không lo lắng. Tiểu Hắc lợi hại, xem như gặp phải người trong tu hành cũng không sợ, người bình thường càng không lo, có lẽ là chủ cũ yêu thích, sợ là sẽ lưu một đoạn thời gian.
Phất tay thả nhóm quỷ đồng và Hùng lão sư ra, Trần Hạo cáo tri, đoạn thời gian tiếp theo sẽ ở nơi này, để Hùng lão sư an bài tốt công việc học tập cho nhóm quỷ đồng, đồ vật Hùng lão sư yêu cầu, mình cũng sẽ từng bước chuẩn bị đầy đủ.
Hùng lão sư gật đầu đáp ứng, bất quá nhìn nhà Trần Hạo xong, cô bé lại đưa ra một cái yêu cầu.
Phòng ở quá nhỏ, nếu như Trần Hạo có tiền, có thể đổi cái lớn hay không, chí ít để các học sinh có phòng học, có lẽ về sau còn phải dùng đến phòng vẽ tranh, âm nhạc, phòng máy tính. . .
Nghe các phòng học từ trong miệng Hùng lão sư nói ra, Trần Hạo ngây ngốc tại chỗ.
Mẹ kiếp, tại sao cảm giác cái hố này càng đào càng lớn, mẹ nó nhiệm vụ liên hoàn này cũng quá tàn ác rồi, đây là bức ta mở một cái trường học quý tộc quỷ cỡ nhỏ sao?
Hệ thống đại lão, hiện tại ta từ bỏ còn kịp không?
Nhìn vẻ mặt Hùng lão sư đây đều là vì bọn nhỏ yêu cầu, biểu lộ không có chút tư tâm nào, Trần Hạo cảm giác cự tuyệt làm sao cũng nói không nên lời.
Chỉ là, thay cái lớn như thế nào mới đủ? Dựa theo yêu cầu này của ngươi, sợ là biệt thự đều không đủ dùng.
- Chuyện này, để anh ngẫm lại tìm biện pháp đã, hiện tại trước hết ủy khuất mọi người vậy.
Trần Hạo áp chế ủy khuất của mình, yếu ớt mở miệng.
Hùng lão sư hài lòng gật đầu:
- Đại sư thật tốt, anh đối với bọn nhỏ hậu ái, em thay chúng nó biểu thị cảm tạ sâu sắc.
Trần Hạo khiêm tốn biểu thị không cần, trong lòng thầm than, ta có tốt cái gì đâu chứ, chỉ hi vọng ngươi đừng đột nhiên lại cho ta một cái yêu cầu càng nhiều hơn, mẹ nó một cái nhiệm vụ này, hi vọng hoàn thành xa xa khó vời a!
Chờ Hùng lão sư mang theo nhóm quỷ đồng tiến vào một căn phòng, Trần Hạo cũng không có ý định tu hành.
Khổ nhàn kết hợp, lần này hành đạo chưa hảo hảo nghỉ ngơi, Trần Hạo định cho mình nghỉ ngơi thật tốt, hảo hảo ngủ một giấc, có chuyện gì bắt đầu từ ngày mai lại nói.
Đang muốn đi vào phòng ngủ, Trần Hạo dừng bước chân, quay người ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Hắn cảm giác được một cỗ âm khí xuất hiện ở ngoài cửa.
Mẹ kiếp, bên ngoài nhà mình có quỷ, lá gan đúng là không nhỏ!
Trần Hạo chú ý một lát, đột nhiên cười, đi ra phía trước, mở cửa, sau đó liền thấy hai người.
À, không đúng, là một người, một quỷ.
Là người, thì là một tiểu ca giao hàng, mặc dù mang theo mũ nhưng khi Trần Hạo mở cửa, tiểu ca giao hàng nghiêng đầu lại, lộ ra một gương mặt thanh tú soái khí tuổi trẻ, còn gật đầu nở nụ cười với Trần Hạo, nhìn rất lễ phép.
Một nữ quỷ khác lại chừng ba mươi, tướng mạo bình thường, có vẻ hơi mập, cô ta đi theo sau lưng tiểu ca giao hàng, một mặt cười ngây ngô.
Trần Hạo mở cửa, cô ta cũng nhìn lại, tựa hồ đánh giá một chút, sau đó khinh thường bỏ qua một bên, tiếp tục đắc ý nhìn chằm chằm tiểu ca giao hàng, một mặt si mê.
Trần Hạo:
- . . .