Minh Châu là một tòa cao tầng, tên đầy đủ là đông thành Minh Châu, thuộc về một tòa tập hợp thương nghiệp Thạch Thành, phục vụ ăn uống, đồng thời là một khu vực giải trí trò chơi cỡ lớn.
Đông thành Minh Châu có hai nơi nổi danh nhất.
Một là khu bán trang phục trẻ em, bên trong có các loại thời trang trẻ em thời thượng, lại tiện nghi đẹp mắt, chất lượng cũng không lo, trên cơ bản mỗi tháng đều sẽ có một lần đại hạ giá, hấp dẫn vô số bà mẹ mang theo hài tử tới tranh mua.
Sau đó tranh mua liền có thể dẫn tới cho thương nghiệp Minh Châu một đợt sôi nổi.
Hai là phòng ăn bầu trời Minh Châu, tiêu phí chia làm hai khu, một khu dành cho những người tầng lớp thượng lưu, còn một nơi dành cho nhân dân đại chúng, lấy một loại thủ đoạn marketing thập phần xảo trá để phòng ăn bầu trời trở thành nơi nổi danh ẩm thực nhất Thạch Thành. Mặc kệ là tụ hội, sinh nhật, hay là mời khách ăn cơm, trên cơ bản đều sẽ lựa chọn phòng ăn bầu trời, làm nơi này thập phần nổi tiếng.
Trần Hạo vào buổi sáng đi đông thành Minh Châu, chính là muốn tìm một cái chỗ ngồi ở khu thượng lưu, nếu không cũng chỉ có thể lựa chọn phòng ăn bình thường dưới lầu, nơi đó đẳng cấp thấp hơn rất nhiều.
Sau khi, Trần Hạo rất may mắn, khu vực thượng lưu vẫn còn một bàn trống, Trần Hạo đương nhiên lập tức đặt bàn đó.
Sau khi đặt bàn xong, Trần Hạo liền thoải mái, tùy ý tản bộ, chuẩn bị mua một chút quần áo cùng đồ dùng hàng ngày.
Trong tay có tiền, đương nhiên cũng không cần chọn lựa, thấy thích, trực tiếp liền mua.
Máy tính quả táo kiểu mới nhất, mua hai cái. Bởi vì Tiểu Hoàng thích xem TV, có cái này liền dễ dàng hơn, hơn nữa còn có thể download phần mềm giáo quốc ngữ, dạy nó nói chuyện.
Mặt khác khi mua quần áo cho mình, Trần Hạo suy nghĩ lại mua cho nhóm quỷ đồng một chút, đều là cùng tuổi giống nhau như đúc.
Quần áo người sống, quỷ không thể mặc, nhưng sau khi khai quang rồi đốt, quỷ liền có thể mặc vào.
Theo bên người lâu như vậy, cũng coi là người một nhà, liền bộ quần áo mới đều không mua sao được.
Đang tản bộ, điện thoại vang lên.
Lấy ra xem xét, là Vương tỷ gọi tới.
Trần Hạo kết nối.
- Tới rồi sao? Ở đâu?
Vương tỷ hỏi.
Trần Hạo nói:
- Ở bên trong Minh Châu đi dạo đâu, chị ở đâu, em đến đón chị. Trần Hạo trả lời.
Vương tỷ cười nói:
- Đến sớm thật đấy, biểu hiện không tồi, cho em thêm điểm. À, không cần ra, em dự định ăn ở đâu, chị đến thẳng đó là được.
- Phòng ăn bầu trời.
- Ý, thật phát tài à, chọn nơi đắt như vậy? Em chờ một chút, chị sẽ lập tức đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo cũng không đi dạo, mượn nhờ toilet không ai, thu thập đồ vật đã mua vào trong Tụ Lý Càn Khôn, lúc này mới đi tới tầng cao nhất.
Không bao lâu sau Trần Hạo liền thấy Vương tỷ đi tới.
Vương tỷ là nữ nhân hơn ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn, tướng mạo xinh đẹp, lại là tinh anh chỗ làm việc, tự có một cỗ khí độ nhìn vô cùng mê người.
Đối với Vương tỷ, Trần Hạo nhớ kỹ lần thứ nhất nhìn thấy, trái tim liền hơi nhúc nhích một chút, cũng không phải vừa thấy đã yêu, mà là thiếu nam gặp được nữ nhân có khí chất xinh đẹp như vậy, theo bản năng có một loại hâm mộ.
Đáng tiếc Vương tỷ đã sớm kết hôn, mặc dù không biết tình trạng gia đình, nhưng cũng có thể nhìn ra rất hạnh phúc, Trần Hạo tự nhiên cũng đem loại hâm mộ này chuyển hóa thành một loại tâm thái dành cho tỷ tỷ, cũng là loại biểu hiện này làm cho Vương tỷ rất chiếu cố hắn. Sau đó Trần Hạo dụng tâm học tập, chăm chỉ làm việc cũng làm cho Vương tỷ để bụng bồi dưỡng hắn.
Đáng tiếc lúc tới khúc ngoặt, vận mệnh vô định, Trần Hạo đạt được hệ thống, nhất định phải đi đến một con đường hoàn toàn khác.
Đang định mở miệng chào hỏi, Trần Hạo sững sờ, hắn phát hiện bên cạnh Vương tỷ còn có một cô gái khác.
Cô bé này cách ăn mặc thời thượng, tóc dài xõa vai, không thể nói xinh đẹp bao nhiêu, nhưng dáng dấp cũng không kém, mà dáng người cũng rất tốt, khí chất thoát tục, cùng Vương tỷ sóng vai, cười cười nói nói, nhìn quan hệ không tệ.
Cái này không phải là bất ngờ mà Vương tỷ. . . A? Cô gái này.
Trần Hạo quan sát tỉ mỉ, không bao lâu, khóe miệng lộ ra một tia ý vị thâm trường.
Thời điểm này, Vương tỷ cũng nhìn thấy Trần Hạo, cùng cô gái bên cạnh nói một câu, liền đi tới.
Đến gần, Vương tỷ trên dưới dò xét một chút, cười nói:
- Nha, một đoạn thời gian không gặp, tiểu tử thối nhìn có chút không giống, có một chút bộ dáng tiểu thịt tươi.
Trần Hạo cười nói:
- Vương tỷ cũng đừng cười em nữa, trời sinh gương mặt bình thường, có thể có cái gì không giống. Bất quá Vương tỷ nhìn mê người hơn, tóc quăn quăn? Chị ăn mặc thế này, những đồng sự nam trong công ty ai còn có tâm tư làm việc.
- Tiểu tử thối, bất quá lời này tỷ tỷ thích, nữ nhân nha, chính là phải ăn mặc đẹp, mỗi ngày vui vẻ, để những nam nhân xấu kia thấy được nhưng ăn không được.
Vương tỷ quyến rũ cười một tiếng, đắc ý nói.
Sau đó không đợi Trần Hạo mở miệng, Vương tỷ nói:
- Đến, giới thiệu cho em một tiểu tỷ tỷ, Kim Tiểu Linh, là một người bạn ở cùng chị, vừa tới Thạch Thành không lâu.
- Chào anh.
Kim Tiểu Linh chủ động mở miệng, mỉm cười chào.
Trần Hạo nói:
- Chào cô, tôi tên Trần Hạo.
Vương tỷ lúc này nhìn Trần Hạo, lại nhìn Kim Tiểu Linh, trên mặt lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
- Tiểu Hạo, có mua thức ăn không? Bọn chị đều chưa ăn cơm, chờ em đấy.
Vương tỷ mở miệng nói ra.
Trần Hạo nói:
- Đã đặt bàn, bất quá muốn ăn cái gì, để Vương tỷ chọn món đi.
- Hào phóng như vậy, không sợ chị làm thịt em à?
- Có thể bị Vương tỷ làm thịt một chầu, đoán chừng sẽ có rất nhiều người ghen tị với em đấy.
- Ha ha ha, tiểu tử thối càng ngày càng biết nói chuyện, đi, chúng ta đi vào.
Ba người đồng hành, tiến vào phòng ăn.
Vương tỷ lúc đầu tưởng rằng khu bình thường, không nghĩ tới Trần Hạo dẫn bọn họ vào khu vực thượng lưu, lập tức trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc:
- Tiểu Hạo, không cần thiết lãng phí như thế, ăn đều không khác mấy, cũng chỉ khác hoàn cảnh liền đắt gấp đôi, em quá lãng phí.
Trần Hạo nói:
- Vương tỷ, chẳng lẽ chị còn trông cậy vào em mỗi ngày mời chị ăn sao, liền một lần này mà thôi.
Vương tỷ liếc Trần Hạo một cái:
- Em đã không đau lòng, chị thay em bận tâm làm gì, được, em muốn xa xỉ, tỷ tỷ liền hưởng thụ một lần.
Đi vào bàn đã đặt trước, quả nhiên không tầm thường.
Khu bình thường cơ bản ở bên trong, mà khu thượng lưu chính là tầng cao nhất vùng ven, sau khi ngồi xuống có thể nhìn xuống toàn cảnh Thạch Thành.
Đây cũng là ban ngày, chỉ có cảm giác mới lạ, nếu là ban đêm liền có thể nhìn thấy cảnh đêm đèn đuốc sáng trưng Thạch Thành trong bóng đêm, đó mới là lộng lẫy.
Bất quá vào ban đêm thì bàn khó mà đặt trước được, trên cơ bản phải đặt sớm mấy ngày mới được.
Sau khi ngồi xuống, có phục vụ tới.
Vương tỷ đã ăn qua mấy lần, đương nhiên thành thạo, gọi vài món thức ăn và một bình rượu đỏ.
Chờ gọi xong đồ ăn, Vương tỷ lúc này mới nhìn về phía Trần Hạo, cười híp mắt hỏi:
- Tiểu Hạo, em có phải đoán được chị muốn dẫn mỹ nữ tới hay không, cho nên em mới lãng phí như thế?
Trần Hạo dở khóc dở cười:
- Vương tỷ, chị cũng đừng nói, em mới đầu nghĩ chỉ có một mình chị mà thôi.
- Hì hì, vậy em nói, chị mang mỹ nữ đến em thích hay là không thích?
Vương tỷ ý vị thâm trường hỏi.
Trần Hạo nghiêm mặt nói:
- Bằng hữu của Vương tỷ, chính là bằng hữu của em, em đương nhiên hoan nghênh.
Vương tỷ cười:
- Miệng rất ngọt, biểu hiện không tồi, Tiểu Linh, em nói có đúng hay không?
Kim Tiểu Linh mỉm cười:
- Là nam hài không tồi.
Vương tỷ liếc qua Trần Hạo:
- Nói em không tệ đấy.
Trần Hạo:
- . . .
Tỷ tỷ của ta, ngươi cũng đừng náo, nha đầu này gọi ta là nam hài, ha ha, coi ta là tiểu hài tử sao? Tin ta bại lộ tu vi, ngươi lập tức đứng dậy hô tiền bối hay không.