Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 312 - Chương 312: Lão Đệ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 312: Lão Đệ

Cô bé này đã từng tiếp xúc với quỷ vật ở trường học?

Lông mày Trần Hạo cau lại, bước chân không ngừng đi tới.

- Anh, em giới thiệu một chút, đây là Ninh Ngọc, Tiểu Ngọc, đây là anh của tớ, về sau cũng là anh của cậu.

Trần Hạo đến gần, Trần Quang liền không kịp chờ đợi giới thiệu, mang vẻ mặt cười ngây ngô, một điểm không có ý tứ, da mặt dày vô cùng.

Cô bé ngược lại là có chút ngượng ngùng, sợ hãi hô một tiếng anh.

Trần Hạo nhẹ gật đầu, nói:

- Hai em ăn xong chưa?

Trần Quang nói:

- Vẫn chưa, vừa ra không lâu lắm.

- Vậy thì tốt, cùng nhau ăn đi, anh mời các em. Đợi lát nữa anh đưa Tiểu Ngọc về rồi chở em về trường học.

Trần Hạo mở miệng nói.

Trong ba người, hắn là người lớn nhất, đương nhiên phải định đoạt.

Tại quán đồ nướng hỗn loạn cùng mấy phần đồ nướng, ba người ngồi xuống.

Trần Hạo nhìn về phía Ninh Ngọc.

Tiểu cô nương đúng như em trai trước đó giới thiệu, dáng người rất đơn bạc, nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn, bất quá ngũ quan lại tinh xảo, nhìn rất thanh tú.

Nhìn Ninh Ngọc có chút khẩn trương, Trần Hạo cười nói:

- Anh cũng gọi em là Tiểu Ngọc đi, trước đó tiểu Quang có nhắc em với anh, nói đến cũng coi là duyên phận, em trai anh rất nghịch ngợm, gây sự không thiếu, bất quá nó có thể thích em, cũng xem như làm một chuyện tốt, không có lệch lạc ra.

Nhìn anh mở miệng liền nói mình như thế, Trần Quang vừa xấu hổ vừa không dám nhiều lời.

Ninh Ngọc lại chân thành nói:

- Tiểu Quang rất tốt, cậu ấy rất thông minh, học tập rất nhanh, bây giờ trong lớp cũng là trong top 10, lão sư thường xuyên khen ngợi. Hiện tại cùng em học tiếng Đức cũng biểu hiện ra thiên phú ngôn ngữ, em dự định để cậu ấy học them một môn tiếng Nga.

Trần Quang đắc ý nhìn về phía Trần Hạo.

Xem đi, lão đệ chúng ta rất mị lực, anh còn nói em, cho dù em không mở miệng, nữ nhân của em đã mở miệng nói thay rồi.

Trần Hạo nói:

- Đó cũng là công lao em, không có em, tiểu tử này không ai quan tâm, có thể thi đậu đại học đã không tệ.

Nhìn Ninh Ngọc còn muốn phản bác, Trần Hạo nói:

- Anh nói, các em cứ nghe.

Ninh Ngọc sững sờ.

Trần Quang cũng mắt trợn tròn, không phải đâu, chúng ta là hai anh em mà, có thể đừng nghiêm túc như vậy hay không.

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Tiểu Quang, đối với chuyện của các em, anh không ủng hộ, cũng không phản đối. Không ủng hộ là bởi vì các em dù sao cũng còn nhỏ, cha mê hai nhà cũng sẽ không tiếp nhận, nhưng các em đã có tình cảm, chỉ cần có thể tiếp tục giữ vững cũng là một phần không tệ để bắt đầu, cho nên anh không phản đối. Bất quá, Tiểu Ngọc hôm nay gặp anh, vậy anh sẽ coi em như em gái, về sau vấn đề học tập của Tiểu Quang anh liền giao cho em giám sát, anh có đưa cho nó cái thẻ, trong thẻ có hai vạn, nếu như em cảm thấy em có thể quản nó, vậy cái thẻ này em thu, tốn hao không cần lo lắng, chỉ cần các em có thể tiếp tục tốt, về sau ra nước ngoài học, làm gì anh đều có thể ủng hộ các em.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trần Hạo, Ninh Ngọc trầm mặc một lát, nhìn về phía Trần Quang.

Trần Quang khóc không ra nước mắt liếc qua Trần Hạo.

Anh ơi là anh, bây giờ liền bắt đầu dạy nữ nhân quản gia sao? Anh có xứng làm anh em không? Lúc này mới cảm thụ thân phận thổ hào được bao lâu chứ, sắp tới liền không còn rồi?

Bất quá nhìn thấy ánh mắt Ninh Ngọc, Trần Quang vẫn là yếu ớt móc thẻ ra, giao cho cô bé.

Đưa tay tiếp nhận. Ninh Ngọc quay đầu nhìn về phía Trần Hạo, chân thành nói: - Anh yên tâm, em khẳng định sẽ hảo hảo xem chừng Tiểu Quang.

Trần Hạo hài lòng cười.

Tiểu tiết nhìn hư thật a.

Tiểu cô nương này văn văn nhược nhược, nhưng rất cường thế, lão đệ nhà mình ở trước mặt cô bé hoàn toàn ở vị trí bị áp bách.

Mặc dù đồng tình với em trai, bất quá chuyện này Trần Hạo xem ra tuyệt đối là chuyện tốt.

Em trai tính tình nghịch ngợm, đến cha mẹ đều không biết làm sao, bây giờ có một người trông giữ nó, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

- Có câu nói này của em là đủ rồi. À, anh còn có một cái yêu cầu. Sau khi lên đại học thế nào thì anh mặc kệ, nhưng bây giờ các em còn nhỏ, kết giao có thể, nhớ kỹ dừng hồ tình phát hồ lễ.

Trần Hạo ý vị thâm trường nói.

Ninh Ngọc lần này không bảo trì được bình tĩnh, đỏ bừng mặt cúi đầu xuống.

Trần Quang lúng túng nói:

- Anh, ành còn nói nữa.

Trần Hạo bĩu môi:

- Làm sao? Anh còn không thể quản, hay là nói em muốn làm bố sớm?

Trần Quang:

- . . .

- Được, ta chỉ những thứ này tự các ngươi suy nghĩ.

Trần Hạo chủ động kết thúc chủ đề.

Dù sao em trai cùng Ninh Ngọc còn nhỏ, khuyết thiếu tính giáo dục, phụ mẫu hai nhà cũng không biết rõ tình hình, thật có em bé thì việc vui liền lớn.

- Anh yên tâm đi, nếu như Tiểu Quang chịu nghe lời, em nguyện ý cùng cậu ấy cả một đời.

Ninh Ngọc đột nhiên mở miệng, ánh mắt rất kiên định.

Trần Quang nguyên bản có chút không biết xử lý làm sao, nghe nói như thế lập tức mặt mày hớn hở, vui không ngậm miệng được.

Tuổi nhỏ đơn thuần, cảm động chính là đơn giản như vậy.

Trần Hạo gật đầu:

- Những sự tình này anh không nói, Tiểu Ngọc, thứ này cho em, mang ở trên người, không nên tùy tiện lấy xuống.

Nói xong, Trần Hạo lấy ra một khối ngọc phật.

Ninh Ngọc vốn muốn cự tuyệt, Trần Quang liền cầm qua, cười nói:

- Tiểu Ngọc, đây là lễ gặp mặt, cậu cứ cất đi.

- Cảm ơn anh.

Ninh Ngọc nhẹ gật đầu, nhận lấy ngọc phật.

Ngọc phật tới tay, một cỗ ấm áp không hiểu từ lòng bàn tay truyền lại, trong khoảnh khắc, Ninh Ngọc liền cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, cảm giác thư thái hơn rất nhiều.

Con mắt trừng lớn, Ninh Ngọc có chút ngạc nhiên.

Đây là ngọc gì? Thần kỳ như vậy!

Bất quá khi đồ nướng đưa tới, Ninh Ngọc cũng không dám hỏi.

Ăn xong đồ nướng, Trần Hạo dẫn em trai cùng Ninh Ngọc rời đi.

Lái xe đưa Ninh Ngọc đưa về nhà, Trần Hạo mang theo em trai tiến về trường học.

Người canh cổng quen biết với Trần Quang, giải thích một chút liền cho đi.

Dù sao cũng là ban đêm, trong sân trường không ai, tạm thời dừng xe cũng không có vấn đề gì.

Tiến vào sân trường, Trần Quang tò mò hỏi:

- Anh, anh đưa em đến cửa chính là được rồi, tại sao đến tận đây?

Trần Hạo nói:

- Anh muốn nhìn ký túc xá em ở không được sao?

Trần Quang gượng cười:

- Đương nhiên được.

Đi vào lầu ký túc xá, Trần Quang xuống xe, cùng Trần Hạo nói vài câu sau đó liền tiến vào lầu ký túc xá.

Em trai vừa đi, ánh mắt Trần Hạo chuyển động, dò xét sân trường, một lát sau ánh mắt Trần Hạo dừng lại, lái xe đi tới bên cạnh một chỗ tập thể dục.

Dừng xe, Trần Hạo xuống xe, đến bên cạnh thiết bị rèn luyện trên mặt cỏ.

Giờ phút này, một hài tử bảy tám tuổi đang nằm trên một cái thanh song song, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, yên tĩnh im ắng.

Trần Hạo dừng lại bước chân trước xà kép. Mở miệng nói:

- Tiểu quỷ, nhìn thấy sao không?

- Tạm được, không có rõ ràng như trước, cũng không biết là bị nhân loại phá hư, hay là con mắt ta gần. . . Ừm!

Tiểu hài tử mở miệng trả lời, nhưng còn chưa nói xong, đột nhiên thanh âm dừng lại, ngồi dậy, nhìn về phía Trần Hạo.

- Ngươi thấy ta?

Tiểu nam hài ngạc nhiên mà hỏi.

Trần Hạo nói:

- Làm sao? Một quỷ hồn thôi, ta còn không thể nhìn thấy sao?

- A, ngươi thật thấy được ta, quá tốt rồi, lão đệ, giúp một chút nhé.

Tiểu nam hài kích động từ trên thanh song song nhảy xuống, chờ mong nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo:

- . . .

Mẹ kiếp, ngươi là một tiểu quỷ, gọi ta lão đệ?

Bất quá lúc này, tiếng đinh đông vang lên.

- Quỷ chết bệnh Vương Phong, âm linh ba mươi năm, hoàn thành di nguyện, ban thưởng Tụ Vụ Thuật.

Bình Luận (0)
Comment