Một đường chạy vội, Trần Hạo cũng không trực tiếp về Đào Thành, mà nửa đường đi vòng Hoàng Châu.
Đã hành đạo trở về, không có lý do không gặp hai vị đạo hữu.
Gần nhất chính là Hoàng Châu, Trần Hạo trước hết đi đến chỗ của Cổ Đạo Toàn.
Xuống cao tốc, sau đó vòng qua Hoàng Châu, thẳng đến chỗ thôn Cổ Đạo Toàn.
Bất quá đáng tiếc, khi Trần Hạo đến liền phát hiện, Cổ Đạo Toàn cũng không ở nhà, một vị lão hán coi nhà cho ông ấy cáo tri Trần Hạo, Cổ Đạo Toàn đã rời đi rất nhiều thời gian, không biết ngày về.
Trần Hạo hỏi Cổ Đạo Toàn điện thoại, trực tiếp gọi tới.
Không bao lâu, Cổ Đạo Toàn kết nối:
- Lão Phương, có chuyện gì?
Trần Hạo cười nói:
- Cổ tiền bối, là vãn bối, Trần Hạo.
- A, Trần đạo hữu à, cậu làm sao có điện thoại của tôi?
Cổ Đạo Toàn cười hỏi.
Trần Hạo nói:
- Vãn bối hành đạo trở về, ghé thăm ngài một chút, không nghĩ tới Cổ tiền bối không có ở nhà.
Cổ Đạo Toàn nói:
- Là lão Phương cho cầu à, ha ha, tôi dùng không quen cái này, làm một cái điện thoại di động cũng là vì để tránh cho lão Phương bên kia có chuyện tìm tôi. Đạo hữu hành đạo trở về tất nhiên phải ăn mừng, bất quá hiện tại tôi có việc quấn thân, sợ là không thể chiêu đãi.
Trần Hạo nói:
- Có việc tiền bối cứ làm đi, vãn bối không nóng nảy, chờ ngài trở về vãn bối lại đến, một lát nữa vãn bối đi trước thăm Tứ Bình tiền bối.
Cổ Đạo Toàn nói:
- Có lẽ cậu lại thất vọng rồi, lão Tứ Bình lỗ mũi trâu kia đang ở cùng một chỗ với tôi đây.
Trần Hạo sửng sốt:
- Cổ tiền bối, đây là có chuyện gì? Tại sao mọi người lại cùng đi thế?
Cổ Đạo Toàn nói:
- Sự tình rất thú vị, nếu như đạo hữu có hứng thú cũng có thể tới.
Nói xong, Cổ Đạo Toàn giải thích một chút.
Nguyên lai Cổ Đạo Toàn cùng Tứ Bình đạo trưởng đi ra ngoài cũng là có quan hệ với Ban Ngành Liên Quan.
Nửa tháng trước, Ban Ngành Liên Quan nhận được một tin tức, Nhật Bản Âm Dương giới đại sư Ám Nguyệt có một cái kế hoạch nhằm vào Hoa Hạ Yêu giới.
Ám Nguyệt thu đệ tử rất có thiên phú, ở Âm Dương giới Nhật Bản vô cùng có danh khí.
Thế nhưng là Âm Dương giới bên kia xuống dốc so Hoa Hạ bên này thảm hơn nhiều. Ngoại trừ mấy cái truyền thừa có yêu sủng ra, rất nhiều Âm Dương sư đều chỉ có thể chơi yêu quỷ, đẳng cấp còn rất thấp, căn bản không lấy ra được.
Ám Nguyệt cũng vì đệ tử mà sốt ruột, cho nên quyết định bí quá hoá liều, từ Hoa Hạ Yêu giới mượn giống.
Nàng để mắt tới chính là Khiếu Nguyệt Lang trân quý trong danh sách Ban Ngành Liên Quan Hoa Hạ ghi lại.
Đầu Khiếu Nguyệt Lang này mặc dù chỉ có hơn một trăm năm đạo hạnh, nhưng huyết mạch trân quý, là yêu tu giới quý tộc Hoa Hạ.
Vừa vặn yêu sủng Ám Nguyệt là một đầu Thiên Cẩu cái, Ám Nguyệt liền nghĩ đến mượn giống, nói không chừng còn có thể tăng thêm một loại sản phẩm mới, mở một con đường tu hành mới.
Kế hoạch bắt đầu rất thành công, không ai có thể nghĩ đến Nhật Bản Âm Dương sư có thể làm được loại sự tình này, để Thiên Cẩu thành công tiếp cận Khiếu Nguyệt Lang.
Khiếu Nguyệt Lang đơn thuần, tiềm tu thâm sơn, nhất tâm hướng đạo, vậy thì có tâm tư gì khác.
Thiên Cẩu xuất thân có rất nhiều kinh nghiệm, đặc biệt là kỹ xảo thông đồng tuyệt đối lợi hại. Khiếu Nguyệt Lang bị nó cầm xuống, sau đó chiêu đãi các loại tư thế liền mang bầu.
Nếu như không phải một số người bên này truyền đạt tin vui, có lẽ Ban Ngành Liên Quan căn bản không thể nhận ra, kết quả truyền đạt này lập tức bị lọt ra ngoài.
Vì thành công mang về yêu chủng, các loại minh tranh ám đấu liền diễn ra.
Dạng sự tình này có ý tứ, Đạo môn đương nhiên không thể bỏ lỡ, cũng bắt đầu đánh chủ ý Thiên Cẩu.
Dù sao Thiên Cẩu cũng coi là một chủng loại trân quý, nếu đem Thiên Cẩu lưu lại, cách mấy năm sinh một thai, có lẽ các phái Đạo môn đều có thể phân đến một con yêu chủng, bồi dưỡng thành Linh Thú hộ sơn.
Tứ Bình đạo trưởng cùng Cổ Đạo Toàn chính là như vậy được mời qua.
Nghe Cổ Đạo Toàn giải thích, Trần Hạo theo bản năng nhìn về phía xe dừng ở bên ngoài viện.
Ta XXX, không phải hai tiểu gia hỏa này chính là hài tử của Khiếu Nguyệt Lang cùng Thiên Cẩu đấy chứ?
Mẹ nó, Đạo môn, Ban Ngành Liên Quan cùng Âm Dương sư tranh đoạt đồ vật, cứ như vậy bị ta kiếm về rồi? Chuyện này. . . chuyện này nên nói như thế nào?
- Khụ khụ, cái kia, vãn bối hành đạo thu hoạch một chút, cần lắng đọng, đóng cửa tu hành một đoạn thời gian, tạm thời là không có ý định nháo lại, Cổ tiền bối các vị cứ chơi đi.
Trần Hạo gượng cười trả lời.
Cổ Đạo Toàn gật đầu nói:
- Cũng tốt, tự thân tu hành mới là căn bản, tôi đi đến xem náo nhiệt một chút, nếu có thể bắt lấy, đến lúc đó nói cái gì cũng phải tặng một con cho cậu.
- Ha ha, Cổ đạo hữu ngài cứ làm đi, phần vãn bối thì thôi đi.
Trần Hạo hàn huyên hai câu, cúp điện thoại, cảm giác trên người có chút đổ mồ hôi.
Còn đưa ta một con, ta đã được hai con rồi đó Cổ tiền bối, mẹ nó, quả nhiên là đại phiền toái, tuyệt đối không thể để cho Ban Ngành Liên Quan cùng đám người Âm Dương Sư kia biết được.
Lại nói khắp nơi thành thị đều là camera, đoán chừng giấu diếm có chút khó, chờ một chút xem đi, nếu Ban Ngành Liên Quan tìm tới cửa, đến lúc đó lại nói.
Ca là bỏ ra một giọt thạch nhũ, cái này nếu không cho chút đền bù, muốn mang đi là tuyệt đối không thể nào.
Đương nhiên, tốt nhất là để Thiên Cẩu bị người Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan bắt lấy, sau đó nuôi nhốt, Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan coi như biết cũng sẽ không nhớ thương ta.
Mang theo thổn thức cùng một chút thấp thỏm, Trần Hạo rời thôn, thẳng đến Đào Thành mà đi.
Chín giờ tối, Trần Hạo tiến vào Đào Thành.
Lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho đệ đệ Trần Quang.
Điện thoại kết nối, Trần Quang cười hì hì vang lên:
- Ca, nghĩ như thế nào đến gọi điện thoại cho em thế?
Trần Hạo tức giận:
- Anh điện thoại cho em rất kỳ quái sao?
- Em không phải có ý này, anh không phải bề bộn nhiều việc sao, nhắn tin cho anh anh cũng không có phản hồi mà.
Trần Quang cười nói.
Trần Hạo nói:
- Lúc đó là bận công việc, bất quá bây giờ thong thả, à, em bây giờ ở trường học hay là ở đâu?
Trần Quang kinh ngạc nói:
- Anh, anh lại trở về rồi?
Trần Hạo nói:
- Nói nhảm, anh không trở về thì gọi điện hỏi em làm gì.
- Em bây giờ ở bên ngoài, vừa tự học buổi tối không bao lâu, đang cùng Tiểu Ngọc ở bên ngoài ăn khuya, đợi chút nữa phải đưa cô ấy về nhà.
Trần Quang cười hắc hắc nói.
Trần Hạo:
- . . .
Ta còn có thể nói cái gì? Cam chịu số phận thôi.
- Được, báo địa chỉ, hiện tại anh chạy tới, vừa vặn gặp một lần, nếu thật lòng cùng một chỗ, người ca ca này nhất định phải gặp.
Trần Hạo nghiêm túc nói.
Trần Quang không nói chuyện, sau một lúc lâu mới trả lời:
- Tiểu Ngọc đáp ứng, bất quá anh, thời gian không thể quá lâu, cô ấy phải sớm trở về, nếu không mẹ của cô ấy sẽ lo lắng.
Trần Hạo nói:
- Yên tâm đi, sẽ không lâu đâu, tùy tiện tâm sự, nhận thức một chút em dâu tương lai.
Chờ Trần Quang báo địa chỉ, Trần Hạo lái xe đến.
Đến nơi, Trần Hạo để mấy con vật ở xe chờ, sau đó xuống xe đi qua.
Đây là phố quà vặt bên ngoài trường học, mặt tiền cửa hàng không nhiều, Trần Hạo đảo mắt một vòng liền thấy Trần Quang đang vẫy gọi.
Đồng thời, Trần Hạo cũng nhìn thấy tiểu cô nương đứng bên người Trần Quang mang theo kính mắt.
Đang muốn đi qua, Trần Hạo sững sờ, kinh ngạc dò xét tiểu cô nương.
Trên thân tiểu cô nương có một sợi âm khí, rất yếu ớt.
Âm khí cũng không phải là trạng thái dây dưa, cũng là ngoài ý muốn tiếp xúc một cái, lưu lại ở trên người.
Trầm tư một chút, Trần Hạo liền nhớ lại, âm khí giống với cái ở trường học em trai.