Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 310 - Chương 310: Không Trêu Vào Nổi Thì Không Trốn Được Sao?

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 310: Không Trêu Vào Nổi Thì Không Trốn Được Sao?

Thạch Thành xảy ra chuyện rồi?

Nhìn thấy Long đại sư phát biểu, trong đầu Trần Hạo không hiểu hiện lên thân ảnh Kim Tiểu Linh.

Nhớ đến lúc cô nàng đột nhiên rời đi, tựa hồ là nhận được nhiệm vụ gì, chẳng lẽ lại phát sinh ở Thạch Thành?

Trần Hạo vội vàng hỏi thăm:

- Xảy ra chuyện gì?

Long đại sư nói:

- Ta không biết.

Trần Hạo:

- . . .

Không biết ngươi nói làm gì, hù dọa ta rất vui sao?

- Bất quá ta nghe nói, Ban Ngành Liên Quan xuất động quy mô lớn, trước mắt tụ tập ở một chỗ Thạch Thành, khẳng định có động tác lớn. Trần đạo hữu cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Long đại sư tiếp tục nói.

Trần Hạo hỏi:

- Có liên qua gì đến em chứ? Em cũng không có phạm pháp, bọn họ xuất động thì cứ mặc kệ bọn họ.

Long đại sư nói:

- Cũng không thể nói như vậy được, Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan có hiệp nghị, nếu như ra sự tình Ban Ngành Liên Quan không cách nào giải quyết, xảy ra chuyện, tu sĩ Đạo môn có nghĩa vụ hỗ trợ.

Trần Hạo im lặng.

Làm sao có nghĩa vụ rồi? Chẳng lẽ lại Ban Ngành Liên Quan gây phiền toái, còn muốn tu sĩ Đạo môn chùi đít cho bọn họ sao? Ha ha, không thể trêu vào, ta đi còn không được sao?

Trần Hạo lúc này phát tin tức:

- Chu đại sư, ngoài chuyện liên quan đến sữa bò thì em không có hứng thú, Ban Ngành Liên Quan ở Thạch Thành làm việc, vì để tránh cho phiền phức, em vẫn nên quay về nhà nghe ngóng tình hình một thời gian rồi tính tiếp.

Chu đại sư nói:

- Cũng được, tùy thời chờ đợi tin tức Trần đại lão.

Nói liền làm, Trần Hạo thu hồi điện thoại, nói với bọn gà ngốc.

- Này, chúng ta chuẩn bị xuất phát.

- A? Lại muốn đi à? Không phải nói nghỉ ngơi một khoảng thời gian sao?

Lam hồ điệp hơi kinh ngạc hỏi.

Gà ngốc cũng nghi hoặc nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo nói:

- Ta cũng muốn nghỉ ngơi, bất quá bên này có thể sẽ có một số việc, hiện tại không đi, về sau nói không chừng liền có phiền phức.

Lam hồ điệp nói:

- Là như thế à, vậy ta nghe đại sư ca ca.

Ngã một lần khôn hơn một chút, Lam hồ điệp bắt đầu thích ứng nghe lời chăn nuôi viên.

Thu thập xong, Trần Hạo rời đi, gọi điện thoại cho Chu Cương, mịt mờ biểu thị ra một cái vấn đề trước mắt, nói về nhà tránh hai ngày.

Chu Cương đối với chuyện này cũng im lặng, Ban Ngành Liên Quan lần trước làm Thạch Thành lấy phương thức đả kích phạm tội phong cấm mấy ngày, huyên náo thần hồn nát thần tính, mặc dù để tập tục một vùng Thạch Thành thay đổi tốt hơn, nhưng anh ta cũng cảm thấy biệt khuất.

Không nghĩ tới lúc này mới bao lâu, lại tiếp tục tới náo? Còn có để cho người sinh hoạt hay không?

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo lái xe, thẳng đến nơi ban đầu phát hiện mèo mun.

Tầm mười phút sau, Trần Hạo đi vào cư xá, Âm Dương Nhãn phát hiện khí tức mèo mun, quả nhiên được lưu lại.

Cũng không có xuống xe, Trần Hạo để Lam hồ điệp đi thông tri mèo mun trở về.

Lam hồ điệp bay ra cửa sổ xe.

Không bao lâu, Lam hồ điệp mang theo mèo mun trở về.

Lên xe, mèo mun nghi hoặc nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói:

- Thạch Thành có thể sẽ có chút phiền phức, chúng ta trước rời đi mấy ngày, chờ bên này an tĩnh, chúng ta sẽ trở lại.

Mèo mun lúc này mới an tĩnh lại, biểu thị phục tùng.

Đón xong mèo mun, Trần Hạo cũng không có trực tiếp rời đi, mà đi tới linh huyễn đường phố.

Đáp ứng Bạch Như, đương nhiên nói lời phải giữ lời.

Ba ngày đợi không được, vậy liền hiện tại đi xem một chút, miễn cho nữ nhân này lại tìm lý do quấn hắn.

Đi vào linh huyễn đường phố, Trần Hạo rất ngạc nhiên.

Trước kia đường đi vắng vẻ, bình thường.

Mà bây giờ, đường đi phát sinh thay đổi cực lớn, từng cái bề ngoài trang trí rất nhiều sắc thái, không chỉ có Trung Quốc còn có ngoại quốc, cái gì quỷ lưỡi dài, quỷ thắt cổ, nữ quỷ áo đỏ, ác quỷ, thằng hề, Sadako, ác quỷ. . . Quả thực chính là một nơi tụ hội đại quỷ quái.

Bất quá khoan hãy nói, những quỷ vật này phân bố thiết kế cũng không có cảm giác rất hỗn loạn, cơ hồ từ từng góc độ nhìn thấy, chỉ cần trong lúc lơ đãng liền có thể giật mình. Hiển nhiên đây là thủ bút đại sư.

Tiến vào đường đi, Trần Hạo lại thấy được một pho tượng.

Pho tượng đúc bằng đồng, hình tượng là Chung Quỳ, một mặt râu quai nón, đầu đội mũ thiên quan, trừng mắt nhe răng, bảo kiếm khua tay, nhìn hung thần ác sát nhưng lại có một cỗ chính khí.

Đáng tiếc tượng đồng vừa nhìn liền biết chính là tác phẩm hiện đại, cũng không có chút linh tính nào.

Bất quá dạo qua một vòng, Trần Hạo cũng không có phát hiện cái gì khác.

Nghĩ nghĩ, Trần Hạo khai quang cho tượng đồng gia trì một đạo pháp lực, nháy mắt, trên thân tượng đồng hiện lên quang mang nhàn nhạt, chợt biến mất, biến hóa này giữa ban ngày cũng không dễ thấy, không ai chú ý.

Mà khai quang xong, tượng đồng biến thành pháp khí cấp thấp nhất, có hai tác dụng trừ tà cùng chấn nhiếp.

Có tượng đồng dạng này, chỉ cần hung linh không quá lợi hại, trên cơ bản đều không dám tới gần nơi này.

Hài lòng trong lòng, Trần Hạo gọi điện thoại cho Bạch Như.

- Trần đại sư, ngươi có phải gọi sai điện thoại hay không?

Điện thoại kết nối, Bạch Như cười hì hì hỏi.

Trần Hạo lười nhác nói bậy, nói thẳng:

- Tôi gặp chút chuyện, có thể rời đi một đoạn thời gian, ngày về chưa định, cho nên tôi hiện tại đi tới linh huyễn đường phố, giúp cô kiểm tra một hồi, không có vấn đề gì, tượng đồng Chung Quỳ không tồi, tôi đã khai quang gia trì, về sau cô tuyên truyền nhiều một chút, có người chân thành tế bái, tượng đồng sẽ càng ngày càng lợi hại, có thể bảo vệ linh huyễn đường phố.

Bạch Như vội vàng nói:

- Anh đã đến? Ở đó đi, tôi lập tức tới ngay.

- Cũng không cần đâu, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tạm biệt.

Nói xong, Trần Hạo cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại rời đi.

Chờ sau khi Trần Hạo lái xe rời đi, Bạch Như lúc này mới vội vàng đi vào linh huyễn đường phố, cũng đã không tìm thấy thân ảnh Trần Hạo, tức giận nói:

- Hỗn đản, chạy đúng là nhanh.

Bất quá khi Bạch Như nhìn thấy tượng đồng Chung Quỳ, ánh mắt lại sáng lên.

Cũng coi là được chứng kiến pháp khí, Tượng đồng Chung Quỳ cho nàng loại cảm giác không giống nhau, làm Bạch Như xác định Trần Hạo không có lừa nàng.

Lập tức trong lòng Bạch Như hài lòng hơn rất nhiều.

Kiến thức pháp khí lợi hại, hiện tại trong mắt Bạch Như, cái gì tốt cũng không sánh nổi loại này. Cho dù là nàng đưa cho Chu Cương khối ngọc phật kia cũng không được.

Hoàn thành sự tình mìnhđáp ứng, Trần Hạo lần này tâm không lo lắng, không mảy may do dự chạy thẳng đến đường cao tốc.

Hơn mười phút sau, Trần Hạo tiến vào đường cao tốc, chân đạp tăng ga.

Trần Hạo chạy thẳng đến quê, lúc trước hắn phát hiện con chó nhỏ ở công viên, lúc này có một đôi nam nữ trẻ tuổi tựa sát, cười cười nói nói đi vào.

Bọn họ cũng không biết là cố ý hay là vô ý, rất nhanh liền tiếp cận nơi Trần Hạo phát hiện hai con chó nhỏ.

Sau đó, hai người dừng lại, nói đùa cũng đã biến mất, hai mặt nhìn nhau.

- Cái rương đâu?

- Số bảy nói đặt ở nơi này.

- Nhưng cái rương đâu?

- Chuyện này, để tôi liên lạc số bảy một chút.

- Anh nghĩ chúng ta có bị bại lộ không?

- Vậy, vậy làm sao bây giờ? Trước đó tất cả đã an bài xong, giám sát nơi này sớm bị phá hư, căn bản là không có cách tra ra là ai mang cái rương đi.

Nhìn nam nhân có chút thất kinh, nữ hài tức giận nói:

- Vô dụng, một cái kế hoạch kín đáo như thế lại bị các người chấp hành trăm ngàn chỗ hở, hiện tại con mồi không thấy, Thiên Cẩu đại nhân lại bị Ban Ngành Liên Quan truy kích, thoát không ra, ngươi chờ lửa giận Ám Nguyệt đại nhân đi.

Bình Luận (0)
Comment