Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 316 - Chương 316: Có Ăn Hay Không

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 316: Có Ăn Hay Không

Một đêm nghỉ ngơi, vừa rạng sáng ngày thứ hai, mẹ Trần Hạo đã mua bữa sáng phong phú cho hắn.

Mèo mun và gà ngốc cơ hồ là đồng thời chạy tới, ở bên người Trần mụ cọ qua cọ lại, bộ dáng hai tên nịnh bợ kia ai cũng có thể nhìn ra.

Lam hồ điệp bà Bạch Lộ một mặt mờ mịt.

Tình huống như thế nào, thái độ Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng lạ thường cổ quái thế, cho dù đối mặt với Trần Hạo cũng không có nhiệt tình như vậy mà.

Nhưng sau đó, Lam hồ điệp cùng Bạch Lộ liền thấy Trần mụ tránh mèo mun và gà ngốc, sau đó ôm lấy hai con chó nhỏ còn đang ở trong thùng giấy.

Con chó ô ô kêu to, tựa hồ rất không vui.

Nhưng Trần mụ lại mặt mày hớn hở, tựa hồ rất thích, tán dương:

- Trước kia không có phát hiện con thích động vật, tại sao hiện tại nuôi nhiều như vậy.

Trần Hạo một bên ăn điểm tâm, một bên cười nói:

- Ở bên ngoài một mình rất cô đơn, thêm mấy con vật cũng không tệ.

Trần mụ liếc qua Trần Hạo, nói:

- Biết cô đơn thì tìm bạn gái đi, mẹ vẫn đang đợi ôm cháu trai đây.

Trần Hạo gượng cười, về đến nhà hắn liền biết sẽ gặp phải loại sự tình này, cho nên đã sớm chuẩn bị xong lí do thoái thác.

- Ha ha, mẹ à, con vừa tốt nghiệp không bao lâu, đang cố gắng tìm công việc, không gấp, mẹ cứ chơi thêm mấy năm, khẳng định sẽ có cháu trai ôm.

Trần mụ khẽ nói:

- Mẹ thấy là con muốn chơi mấy năm thì có, được rồi, mẹ cũng không nói con nữa, chờ những anh em họ hàng của con hết rồi, mẹ xem con làm thế nào.

Trần Hạo không dám nói tiếp, đối mặt sự tình con dâu, nói càng nhiều sai càng nhiều, im lặng là được.

Lúc này, mèo mun và gà ngốc lại hai mặt nhìn nhau.

Lão mụ Trần Hạo chính là Thái hậu đại nhân a, trở về khẳng định phải nịnh bợ.

Nhưng bây giờ nhìn xem, có Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch, đừng nói gà ngốc lúc trước không có được sủng ái, đến mèo mun Trần mụ thích qua cũng bị từ bỏ.

Hai con vật trong lòng ủy khuất, đụng đến đến ngươi không muốn, kháng cự ngươi ngươi thích, nhân loại tư duy thật phức tạp.

- Con có mang thức ăn cho chó không? Hai thằng nhóc này hình như đói bụng rồi, mẹ đi cho tụi nó ăn.

Trần mụ mở miệng nói ra.

Trần Hạo nói:

- Có mang theo sữa bò.

- Sữa bò? Chó con nhỏ như vậy sao có thể uống sữa tươi? Sẽ chết mất, con thế này làm sao mà nuôi sủng vật được thế, được rồi, mẹ đi làm một ít sữa em bé, về sau hai con chó này là của mẹ.

Trần mụ trách cứ, sau đó đem chó con bỏ vào thùng giấy con, ôm đi.

Trần Hạo:

- . . .

Đây chính là yêu cẩu. . . không đúng, Khiếu Nguyệt Lang, đây là lang yêu đó, uống sữa tươi có thể chết? Nói đùa, cho nó ăn thịt nó đều có thể tiêu hóa đấy.

Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lão mụ muốn!

Mẹ à, ngài lợi hại, nuôi lang yêu, nói ra có thể hù chết người luôn.

Trần Hạo rất muốn ngăn cản, nhưng không biết phải nói thế nào.

Nói đây không phải cho con bình thường ? Mẹ có thể tin được sao?

Không nói thân phận lang yêu, mẹ muốn hai con chó con, ngươi còn không cho? Thứ bất hiếu!

Trong lúc nhất thời, Trần Hạo chỉ có thể nhìn Trần mụ ôm hai con sói con đi.

Cũng được, trước xem tình huống một chút, nếu như thích hợp cũng có thể lưu lại.

Dù sao ba thường xuyên đi làm, đa số thời gian không ở nhà qua đêm, mẹ ở nhà một mình không ai làm bạn, rất cô đơn.

Thân là nhi tử, không thể làm bạn, như vậy lưu hai con lang yêu ở bên người, không chỉ có thể cam đoan an toàn, cũng có thể để mẹ có chút việc làm.

Chỉ là không biết, hai con này có thể tiếp nhận hay không.

Ăn sáng xong, Trần Hạo xuống lầu.

Dưới lầu, Trần mụ đã lấy được sữa bột, thuần thục trộn đều, sau đó cho ăn hai con lang yêu ăn.

Lang yêu còn rất bướng bỉnh, mặc dù đói bụng nhưng không ăn, nhìn thấy Trần Hạo còn ô ô gọi, trơ mắt nhìn hắn.

Trần Hạo đang muốn tới, Trần mụ liền quát lớn:

- Đừng nhúc nhích, chó con nhận quen, không điều giáo tốt về sau trông nhà thế nào.

Nói xong, Trần mụ chỉ một ngón tay vào chó nhỏ, trừng mắt, lớn tiếng nói:

- Ngươi có ăn hay không.

Hai con chó săn bị giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Trần mụ.

Trần Hạo cũng bị giật nảy mình, trong thoáng chốc nhớ tới, khi mình bé, thời điểm cùng đệ đệ tiểu không ăn cơm, nghịch ngợm, mẹ chính là rống bọn hắn như thế.

Cũng rất thần kỳ, lão mụ mỗi lần rống, hắn và đệ đệ đều sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, không dám làm càn.

Không nghĩ tới đối mặt sói con, mẹ lại dùng ra một chiêu này, người đây là một chiêu dùng ngàn năm à.

Sau một khắc, một màn xảy ra làm Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.

Sói con thật đúng là nằm xuống, chậm rãi liếm liếm, mặc dù thỉnh thoảng còn ủy khuất nhìn Trần Hạo một chút, nhưng động tác ăn không dám dừng lại.

Mẹ kiếp, các ngươi thật đúng là bị dọa? Thái hậu rống thần kỳ như vậy sao? Yêu chủng các ngươi làm sao thế, tôn nghiêm yêu chủng các ngươi đâu? Chẳng lẽ cũng bởi vì mẹ của các ngươi là Thiên Cẩu, cho nên đều nghe lời như thế?

Trần mụ lại hài lòng nói:

- Còn rất nghe lời, rất tốt, về sau chó đen gọi Colt, chó trắng gọi Browning.

Trần Hạo nghe thấy khóe miệng liền giật một cái, cười nói:

- Mẹ, đây là tên gì.

Trần mụ nói:

- Con có ý kiến?

- Không, kỳ thật cẩn thận suy nghĩ một chút cũng rất tốt, cảm giác rất tây.

Trần Hạo vội vàng tỏ thái độ.

Trần mụ nói:

- Vậy là được rồi, dù sao về sau hai con này mẹ nuôi, không liên quan đến con.

Trần Hạo không phản bác được.

Bọn nó đều bị ngài thuần phục, con còn có thể nói thế nào? Tiểu Tiểu Hắc, Tiểu Tiểu Bạch, xin lỗi, duyên phận các ngươi cùng ta vẫn có chút cạn a.

Thái hậu đại nhân thể hiện ra thủ đoạn thần kỳ, Trần Hạo cũng mặc kệ hai con tiểu lang yêu, mang theo mấy con vật đi ra ngoài, tìm rừng cây không người tu luyện.

Hai ngày thản nhiên trôi qua, thể nghiệm được thanh tịnh khó có được.

Một ngày này, Trần Hạo ăn cơm trưa, đang định tiếp tục đi tu hành, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.

Cầm lấy xem xét, lại là Long đại sư gọi tới.

- Trần đạo hữu, cậu bây giờ không ở Thạch thành ư?

Long đại sư mở miệng hỏi.

Trần Hạo cười nói:

- Đương nhiên không, anh nói như vậy làm cho người ta khó xử, em đương nhiên phải thừa dịp sớm rời đi cho thỏa đáng, bây giờ đang ở quê rồi.

Long đại sư thở dài nói:

- Đều tại ta miệng thúi, ài, làm trễ nải cơ duyên của Trần đạo hữu.

Trần Hạo hiếu kỳ nói:

- Cơ duyên gì?

Long đại sư nói:

- Ban Ngành Liên Quan đại động tác ta biết, không chỉ có là Ban Ngành Liên Quan, Đạo môn cũng xuất động liên hợp cùng một chỗ, bắt quỷ tử Thiên Cẩu, đêm qua bắt thành công. Chậc chậc, mấy thập niên rồi, giới tu hành cuối cùng làm ra một cái động tĩnh lớn như thế.

Trần Hạo cười nói:

- Chuyện này em cũng biết, bất quá không liên quan với em.

Long đại sư nói:

- Làm sao không liên quan, Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan đã thông tri, liên quan tới việc bắt Thiên Cẩu lần này, phàm là đạo hữu hiệp trợ, chờ Thiên Cẩu gây giống thành công, đều có cơ hội lấy được một con yêu chủng linh sủng. Đều tại ta nói lung tung, làm Trần đạo hữu mất đi một cơ hội tốt.

Trần Hạo giật mình, cười nói:

- Không sao, khi em đi, ở ven đường nhặt được hai con chó con, hình như cũng là yêu chủng, cũng không biết có quan hệ cùng Thiên Cẩu hay không, bất quá không có gì hiếm lạ, về đến nhà em liền đưa cho mẹ nuôi, dự định về sau dùng canh cổng.

Long đại sư:

- . . .

Chương 317

- Trần đạo hữu, yêu chủng nhỏ yếu, yêu khí không cách nào chưởng khống, người bình thường không cách nào làm bạn lâu dài được đâu.

Long đại sư yếu ớt nói.

Trần Hạo nói:

- Không có việc gì, em trang bị cho mẹ em pháp khí hộ thân.

Long đại sư tiếp tục nói:

- Nhưng nếu yêu chủng bị tu sĩ phát hiện, có thể sẽ dẫn tới phiền phức.

Trần Hạo sắc mặt động một tý, nói:

- Đây cũng đúng, dù sao cũng là yêu chủng, tu sĩ phát hiện, hoặc là bắt, hoặc là giết, không chừng sẽ còn liên luỵ cha mẹ.

Long đại sư đang muốn mở miệng.

Trần Hạo nói:

- Dứt khoát giết ăn thịt, thịt yêu chủng còn chưa nếm qua, hai con vừa vặn đủ.

Long đại sư:

- . . .

- Ha ha ha, chỉ đùa một chút, yêu chủng linh sủng tốt như vậy, sao có thể giết, hơn nữa còn là huyết mạch trân quý của Khiếu Nguyệt Lang cùng Thiên Cẩu.

Trần Hạo cười nói.

Long đại sư tức giận:

- Trần đạo hữu, không có việc gì ta cúp máy đây, ta còn có việc.

- Đừng đừng đừng, Long ca, nói đến em còn có việc muốn hỏi anh đây.

Trần Hạo vội vàng nghiêm mặt nói.

Long đại sư nói:

- Chuyện gì?

Trần Hạo nói:

- Tu hành lâu như vậy, mặc dù một mực gặp khắp nơi hành đạo, trôi qua rất tự tại. Bất quá thân là một tán tu, luôn cảm thấy bèo trôi không rễ, em suy nghĩ, muốn dựng một sơn môn, anh có nơi nào tốt giới thiệu cho em đi?

Long đại sư kinh ngạc nói:

- Trần đạo hữu muốn khai tông lập phái?

Trần Hạo cười nói:

- Làm sao có thể, em hiện tại tu vi còn không có tư cách, chỉ là đánh trước cơ sở, có chỗ tu hành ổn định, cũng miễn cho về sau cần lại luống cuống tay chân.

Long đại sư nói:

- Trần đạo hữu khiêm tốn, tu vi của cậu đủ để thu đồ truyền thừa rồi, bất quá muốn tìm sơn môn, chuyện này thật đúng là rất đơn giản. Tu hành giới cách mỗi một năm đều sẽ có một ít môn phái gãy đoạn truyền thừa, sau đó lưu lại căn cơ, không người kế thừa. Nhằm vào điểm này, Đạo môn hoặc là Ban Ngành Liên Quan đều sẽ tiếp nhận quản lý, chờ đợi người hữu duyên kế thừa. Nếu như đạo hữu muốn một sơn môn, có thể tìm Đạo môn hoặc là Ban Ngành Liên Quan giao dịch một cái.

Trần Hạo có chút trợn mắt hốc mồm:

- Thứ này còn có thể giao dịch?

- Đương nhiên rồi. Bất quá muốn giao dịch cũng không đơn giản như vậy, không chỉ phải có đầy đủ tu vi chứng minh mình có thể tiếp quản, còn phải đánh đổi một số thứ.

Long đại sư giải thích nói.

Trần Hạo nói:

- Cái gì ?

- Nếu như cùng Đạo môn giao dịch, như vậy cậu liền nhận quản hạt của Đạo môn, ngày sau Đạo môn gặp sự tình, ngươi không thể đổ cho người khác, chí ít thời điểm cần, cậu không thể từ chối. Ban Ngành Liên Quan cũng vậy. Chỉ là Ban Ngành Liên Quan bên này cùng Đạo môn giao dịch có chút khác biệt, cậu có thể tìm hiểu một chút rồi quyết định.

Trần Hạo nói:

- Vậy em minh bạch rồi, Ban Ngành Liên Quan coi như xong, trở về em tìm người quen hỏi một chút Đạo môn bên này.

Long đại sư nói:

- Như thế là tốt, chờ Trần đạo hữu nghị định sơn môn xong, chúng ta nhất định sẽ đi bái phỏng.

- Ha ha, vậy em quét dọn giường chiếu mà đối đãi, hoan nghênh cực kỳ.

Cúp điện thoại, Trần Hạo liền bấm điện thoại cho Cổ Đạo Toàn.

Điện thoại rất nhanh liền kết nối, thanh âm Cổ Đạo Toàn cởi mở vang lên:

- Trần đạo hữu, có chuyện gì sao?

Trần Hạo nói:

- Có chút việc, muốn mời Cổ tiền bối giúp một chút?

Cổ Đạo Toàn nhiệt tình nói:

- Cậu nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định toàn lực ứng phó.

Trần Hạo nói:

- Là như vậy, vãn bối là tán tu, trước kia không Nhập Đạo, bốn phía phiêu lưu không quan trọng, bây giờ hành đạo, thu hoạch một chút, đạo hạnh cũng có chút tiến bộ, cảm thấy luôn ở phàm trần, bất lợi cho tu hành, cho nên định tìm chỗ tu hành an tĩnh, an tâm tiềm tu. Nghe nói Đạo môn có không ít nơi bỏ trống, Cổ tiền bối có thể giới thiệu một hai cho vãn bối hay không?

Cổ Đạo Toàn cười nói:

- Là việc này à, kỳ thật cậu không nói, về sau ta cũng sẽ trao đổi cùng cậu, sơn môn không chỉ là nơi truyền thừa, mà còn là nơi cầu đạo. Sau khi cậu hành đạo xong liền nên tiềm tu, ta biết ba nơi truyền thừa tương đối không tệ, theo thứ tự là Vu Sơn Tam Thủy Quan, Đại Ba Sơn Thu Vân Cốc, Vũ Di Hồng Diệp Quan. Ba khu truyền thừa này đều là chỗ thượng giai tu hành, nhiều năm trước đã đoạn tuyệt truyền thừa, một mực bỏ trống. Nếu cậu như vừa ý cái nào, Đạo môn bên kia ta sẽ đi nói giúp.

Trần Hạo suy nghĩ một cái, nói:

- Vãn lựa chọn Vu Sơn, à, Cổ tiền bối, nghe nói tiếp nhận truyền thừa chi địa chẳng khác nào bị Đạo môn quản hạt, việc này là thật ư?

Cổ Đạo Toàn cười ha ha:

- Đạo hữu, không tiếp thụ truyền thừa chi địa chẳng lẽ cậu còn không phải là người trong Đạo môn? Cái gọi là quản hạt, bất quá là một câu ước định miệng thôi, nếu như Đạo môn gặp nạn, chẳng lẽ cậu lại đứng ngoài quan sát?

Trần Hạo giật mình, cười nói:

- Vậy chuyện này xin nhờ Cổ tiền bối.

- Chỉ là việc nhỏ, quan tâm làm gì, chỉ cần Trần đạo hữu không phụ ta kỳ vọng, có thể dòm ngó Tiên Thiên, lão đầu tử liền tâm không tiếc nuối.

Cổ Đạo Toàn ngữ trọng tâm trường nói.

Trần Hạo chân thành nói:

- Cổ tiền bối yên tâm, vãn bối nhất tâm hướng đạo, không cầu gì khác.

- Vậy thì tốt, Trần đạo hữu chờ tin tức ta là được. A đúng rồi, Trần đạo hữu thật không muốn linh sủng yêu chủng? Thiên Cẩu bị Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan liên thủ bắt được, mặc dù Ám Nguyệt chạy tới cầu xin tha thứ, bất quá sau khi thương nghị, đạt thành ước định, Thiên Cẩu phải sinh mười con yêu chủng mới có thể thả lại. Lão đạo mặc dù hỗ trợ không nhiều, nhưng mặt dạn mày dày cũng có thể lấy một con.

Trần Hạo cười nói:

- Cổ tiền bối hảo ý, vãn bối tâm lĩnh, bất quá yêu chủng vãn bối đã có, cũng không thể để Cổ tiền bối bởi vậy mà thiếu ân tình người ta.

- Cậu có rồi? Cũng tốt, Trần đạo hữu chờ tin tức ta.

Cúp điện thoại, Trần Hạo đột nhiên cảm thấy tâm tình khác nhiều.

Từ khi đạt được trợ quỷ hệ thống, từng bước một đi đến hôm nay, rốt cục có một chỗ tu hành thuộc về mình.

Đoạn đường này đi tới, từ ngây thơ vô tri, đến dần dần hiểu rõ, cho tới bây giờ có chút tu vi, mình cũng có thể được cho là một tài xế lâu năm.

Giải quyết trong lòng sự tình, Trần Hạo liền nhớ lại lời Long đại sư nói.

Mặc dù yêu chủng giữ nhà là ý nghĩ rất tốt.

Bất quá nguy hiểm tiềm ẩn vẫn quá lớn, tổn thương phụ mẫu, Trần Hạo tuyệt đối không cách nào tha thứ chính mình.

Cho nên, Tiểu Tiểu Hắc cùng Tiểu Tiểu Bạch vẫn là không thể để ở nhà.

Xem ra phải nghĩ biện pháp làm hai con chó con đen trắng này trộm long tráo phượng.

Vào lúc ban đêm, Vương Chiêu đột nhiên chạy tới tìm Trần Hạo, trong nhà ông ta phát hiện một cái rương nhỏ ẩn tàng.

Trần Hạo đến nhà Vương Chiêu, tìm ra cái rương, mở ra xem, bên trong là một tờ giấy dầu không biết tên, phía trên các loại văn tự kỳ dị, nhìn giống bản đồ tuyến đường, đáng tiếc là không trọn vẹn, chỉ có một phần ba.

Trần Hạo sau khi hỏi thăm, mang Vương Chiêu cùng giấy dầu đi, chờ sau này từ từ suy nghĩ.

Hắn cảm giác, cái đồ chơi này đối với mình tuyệt đối hữu dụng, mặc dù độ khó nhiệm vụ không nhỏ, nhưng hắn không muốn cứ từ bỏ như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo lại chạy chợ mua hai con chó con một đen một trắng vừa ra đời, vụng trộm hoán đổi Tiểu Tiểu Hắc cùng Tiểu Tiểu Bạch.

Sau đó Trần Hạo liền cùng Trần mụ nói có việc cần phải rời đi.

Trần mụ biểu thị nhi tử có thể trở về một chuyến, ăn mấy ngày cơm bà làm, bà đã rất vui vẻ.

Dù sao con trai đã lớn, có sự nghiệp của mình, bà không thể cưỡng cầu, cuối cùng làm bữa cơm trưa phong phú, liền nhìn Trần Hạo lái xe rời đi.

Trần Hạo vừa đi, Trần mụ liền xuất tuyệt chiêu, bắt đầu cho Colt cùng Browning ăn.

Bất quá chuẩn bị cho tốt nhưng hai con chó lại không nghe lời.

Trần mụ lúc này trừng mắt mắt dọc:

- Có ăn hay không.

Hai con chó mờ mịt.

Trần mụ:

- . . .

Bình Luận (0)
Comment