Rời nhà, Trần Hạo cũng không có trực tiếp đi luôn, hắn lại chạy đến Đào Thành một chuyến.
Còn có một con tiểu quỷ ở trường học.
Từ trong miệng thái gia gia biết được chân tướng giao nhân, Trần Hạo cảm thấy đi Đông Hải đoán chừng không thể nào, muốn đem chân tướng nói cho nó biết, xem nó nói thế nào, nếu nhất định phải đi tìm Đông Hải Linh Ngư Đảo, vậy quên đi, nhiệm vụ phức tạp lại khó thành công như vậy, không cần thiết phải lãng phí thời gian.
Đợi đến ban đêm, Trần Hạo lấy danh nghĩa gặp Trần Quang đi vào trường học, tìm được tiểu quỷ.
Nhìn thấy Trần Hạo, tiểu quỷ rất vui vẻ, bất ngờ hỏi:
- Đại ca, là muốn dẫn ta đi Đông Hải ư?
Bị Trần Hạo trừng mắt, tiểu quỷ cũng không dám khinh thường, rất thông minh đổi giọng.
Trần Hạo nói:
- Đi Đông Hải cái gì, trước mắt không có ý định, bất quá ngươi gặp được giao nhân, ta đã hỏi thăm một chút, biết được một chút tin tức nội tình.
Nói xong, Trần Hạo liền đem sự tình Trần lão gia kể lúc trước ra, sau đó nói:
- Tình huống này hoàn toàn giống như phán đoán của ta, giao nhân chính là cái yêu tà, hút sinh cơ con người tẩm bổ bản thân. Cho nên ta cảm thấy Đông Hải Linh Ngư Đảo cho dù có thật, cũng không có quan hệ gì với nó, ngươi có đi cũng là đi không.
Tiểu quỷ có chút trợn tròn mắt.
Nó không nghĩ tới cứu giao nhân không chỉ có mình nó, còn có sáu người khác, mà những người kia toàn bộ đều chết rồi, hồn bay phách tán.
- Ta không tin, nó khẳng định không có ác ý với ta, nếu như không phải tại sao ta lại không bị hồn phi phách tán?
Tiểu quỷ giảo biện, nó giữ vững được mấy chục năm, lập tức bị phủ nhận toàn bộ, tiểu quỷ không tiếp thu được.
Đây là thứ duy nhất nó chờ mong, sau khi chết không và luân hồi, không phải là muốn gặp lại giao nhân làm cho tâm linh nó rung động sao?
Trần Hạo hoàn toàn thất vọng với nó, tiểu quỷ này quá ngoan cố, chấp niệm quá sâu, căn bản khuyên không được. Nói:
- Ngươi không tin cũng không có biện pháp, đến đây nói cho ngươi cũng xem như đã bàn giao cho ngươi, ngày sau như thế nào, tự mình lựa chọn đi.
Trần Hạo nói xong, xoay người rời đi.
- Đại ca chớ đi, chúng ta còn có thể thương lượng mà, van cầu ngươi.
Tiểu quỷ gấp lên, vội vàng đuổi theo.
Trần Hạo vừa đi vừa nói:
- Ngươi muốn đi có thể tự mình đi, thân là một quỷ hồn, ngồi xe không cần tiền, đến nơi đâu không được.
Tiểu quỷ yếu ớt mà nói:
- Thế nhưng ta không rời khỏi trường học được.
Bước chân Trần Hạo dừng lại, kinh ngạc nhìn tiểu quỷ:
- Ngươi không thể rời khỏi nơi này?
Tiểu quỷ gật đầu.
Trần Hạo mặt đen lại:
- Ngươi cũng không thể rời khỏi nơi này, bảo ta làm sao dẫn ngươi đi Đông Hải? Đùa ta rất vui sao?
Tiểu quỷ nói:
- Cũng không phải không thể rời đi, ta có thể bám vào trên thân người rời đi, bất quá không thể rời đi quá lâu, nhiều nhất ba ngày ta phải trở về, nếu không ta liền cảm giác hồn phách sẽ tán loạn.
Trần Hạo không phản bác được.
Cái này thật đúng là được trường học che chở. Ngươi vận tốt như vậy còn không trân quý, còn muốn đi tìm giao nhân, tìm được thì như thế nào? Mặc dù coi như ba mươi mấy, nhưng ngươi là tiểu thí quỷ, còn trông cậy vào giao nhân có ơn tất báo gả cho ngươi? Tỉnh mộng đi tiểu quỷ.
- Ba ngày? Vậy nếu là tìm không thấy thì làm sao bây giờ?
Trần Hạo buồn cười hỏi.
Tiểu quỷ trầm mặc.
- Nói nhảm ta không muốn nhiều lời, hai lựa chọn, hoặc là buông xuống chấp niệm đối với giao nhân, luân hồi đầu thai, một lần nữa làm người. Hoặc là ngươi tiếp tục lưu lại nơi này chậm rãi chờ, xem người ta có phải là còn nhớ ngươi, sẽ trở về báo đáp ngươi. Chuyện khác, ngươi đừng nói.
Trần Hạo quả quyết nói xong, tăng tốc bước chân.
Trở lại trên xe, Trần Hạo nhìn thấy tiểu quỷ đứng ở cửa trường học, nhìn có chút lẻ loi trơ trọi, rất thê lương.
Chỉ là có thể làm sao xử lý? Ngây thơ vô tri, bị yêu tà làm hại, còn nghĩ người ta là người tốt.
Tuy nói năm đó ngươi thiên chân vô tà, tâm hướng mỹ hảo.
Nhưng bây giờ được trường học nhiều năm hun đúc như vậy cũng nên thành thục đi chứ, vẫn là ngây thơ như vậy, đến chết cũng không hối cải, đó chính là ngươi có vấn đề.
Trần Hạo khởi động xe, đang muốn rời đi, đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía cửa trường học.
Tiểu quỷ đột nhiên chạy ra, đi tới bên cạnh xe Trần Hạo.
Vừa ra cửa trường, Trần Hạo liền thấy tiểu quỷ biến hóa.
Nguyên bản hồn phách sung mãn vững chắc, đột nhiên trở nên có chút mờ đi, ẩn ẩn tán đi.
Bất quá tiểu quỷ lại thờ ơ, nó nghiêm túc nhìn Trần Hạo nói:
- Có lẽ ngươi nói đúng, là ta mơ mộng hão huyền quá, bất quá ta vẫn kiên trì ý nghĩ, chỉ là ta muốn cầu đại ca một việc, nếu như về sau ngươi có cơ hội gặp được mỹ nhân ngư, có thể hỏi nàng còn nhớ Vương Phong ở bờ sông Kinh Nam năm đó hay không ?
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, ngươi không chỉ là nghe nhiều cố sự, Hoàn Châu Cách Cách cũng đã thấy nhiều đi. Còn Vương Phong ở bờ sông Kinh Nam, Phong đại gia ngươi!
Trần Hạo không nói hai lời, giẫm chân ga rời đi.
Tiểu quỷ chưa từ bỏ ý định đuổi theo, tiếp tục nói:
- Đại ca, ta rất rõ ràng, ta đã không được đầu thai, ta chỉ có một cái tâm nguyện như vậy, van cầu ngươi, giúp ta một chút đi.
Trần Hạo hờ hững nói:
- Ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, chết nhiều năm như vậy, ngươi có hối hận hay không, có cảm thấy có lỗi với phụ mẫu hay không?
Tiểu quỷ sửng sốt.
Trần Hạo cười:
- Kỳ hoa a, nhớ thương tưởng niệm một người hại chết ngươi, mặc dù không biết đây có phải là yêu pháp ảnh hưởng hay không, nhưng trong lòng ngươi không nhớ phụ mẫu, thật xin lỗi, ngươi dạng này, ta không giúp.
Nói xong, Trần Hạo gia tốc.
Tiểu quỷ thì ngã tại tại chỗ, mờ mịt nhắc tới.
- Phụ mẫu, phụ mẫu, ta hình như. . .thật cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, ha ha, ha ha.
Chậm rãi, hồn phách nó đột nhiên tan rã, tam hồn thất phách không ngừng tán đi, thân ảnh trở nên hư hóa, nhưng tiểu quỷ cũng không trở về trường che chở.
Ding: Quỷ chết bệnh Vương Phong, âm linh ba mươi năm, lạc đường biết quay lại, ban thưởng thần thông Tụ Vụ Thuật.
Đang lái xe, đột nhiên thanh âm hệ thống vang lên, Trần Hạo cả kinh kém chút thắng gấp.
Mẹ kiếp, tình huống như thế nào đây? Ta không phải cự tuyệt nhiệm vụ sao? Làm sao còn cấp phần thưởng cho ta? Lạc đường biết quay lại? Tiểu quỷ lĩnh ngộ?
Dừng xe sang bên, Trần Hạo nhìn về phía sau.
Tiểu quỷ đã tán hồn, cứu không thể cứu.
Trần Hạo trong lòng nhắc tới:
- Hệ thống đại lão, đây là có chuyện gì? Có thể cho một lời giải thích không?
Ding: Di nguyện quỷ vật, bản tâm mà ra, yêu pháp trái lương tâm là giả nguyện.
Trần Hạo:
- . . .
- Giả? Đại lão lời này của ngươi cũng đừng có qua loa, nếu như là giả, ngươi vì sao lại phát động nhiệm vụ, còn nhắc nhở ban thưởng, nếu ta giúp nó, vậy làm sao bây giờ?
Ding: hên xui.
Trần Hạo:
- . . .
Tốt a, ta liền biết đại lão luôn luôn tươi mát thoát tục như thế, trước kia hố thì cũng thôi đi, đâu đó vẫn rõ ràng.
Hiện tại hay rồi, đâu đâu đều có thể gặp bẫy rập.
Cũng may ca vận khí rất tốt, trời đất xui khiến hoàn thành nhiệm vụ.
Cái này mẹ nó về sau gặp lại nhiệm vụ, phàm là có gì đó quái lạ, cần phải cẩn thận. Nếu không thật sẽ hoàn thành một lần giả nguyện. Ha ha, hệ thống đại lão, hạ đao xuống không lưu tình chút nào.
Cuối cùng nhìn thoáng qua tiểu quỷ biến mất, Trần Hạo liền lái xe rời đi.
Mặc dù kém chút bị hố, bất quá tiểu quỷ cũng cho mình kiến thức hệ thống đại lão càng nhiều bẫy rập.
Chỉ bằng điểm này, ngươi nghỉ ngơi đi, thật gặp giao nhân kia, ca môn nhất định đem nó đặt ở dưới thân, đánh bạt tai, giúp ngươi hỏi nó, còn nhớ đến tiểu khả ái ở bờ sông Kinh Nam hay không.