Tàng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân.
Câu thơ này chính là mượn dùng vẻ đẹp đám mây Vu sơn đến ví von.
Đương nhiên, vẻ đẹp Vu sơn không chỉ có như thế, vu hạp càng lộng lẫy huyền bí, trung ngoại hiếm thấy. Các đời danh nhân trong lịch sử vì thế điền từ viết văn, ca tụng, càng có truyền thuyết thần thoại thần nữ Vu Sơn lan truyền trong dân gian.
Mà ở giới tu hành, Vu sơn cũng là một chỗ thánh địa tu hành, không biết nhiều ít chi sĩ tu hành ở nơi này cầu đạo tiềm tu, lưu lại truyền thừa.
Khi Trần Hạo đi vào cổ thành dưới chân Vu sơn đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Giờ phút này nắng gắt lặn về tây, mặt trời đỏ chiếu xuống sông, chân trời muôn màu muôn vẻ, mà dưới bầu trời, thế núi chập trùng, cỏ cây xanh thẳm, sinh cơ bừng bừng. Có một loại linh khí huyền chi bao phủ dãy núi, bồi dưỡng Chung Linh Thần Tú.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Trần Hạo liền thích nơi này, Vu sơn huyền bí, cảnh sắc lộng lẫy, chỉ là không biết Tam Thủy Quan như thế nào.
Hỏi người địa phương, biết được chỗ Tam Thủy Quan, Trần Hạo lái xe đến.
Cổ thành cách Tam Thủy Quan chừng khoảng mười dặm, xung quanh không có người nào, nếu không có một đường đất giữa cỏ dại rậm rạp, Trần Hạo đều tìm không được phương hướng.
Đường đất khó đi, gần mười phút mới nhìn thấy một cái Đạo quan như ẩn như hiện.
Đạo quan ở trong màn đêm nhìn không rõ lớn bao nhiêu, bất quá dựa vào núi, ở cạnh sông, cổ phác u tĩnh, ấn tượng lần đầu tiên không tệ.
Đến bên ngoài viện Đạo quan, Trần Hạo dừng xe xong, đi qua gõ cửa một cái.
Không bao lâu, đại môn mở ra, một lão đạo sĩ mở cửa.
Lão đạo sĩ năm sáu mươi tuổi, dáng người đơn bạc, hơi thở cũng không khí lực, hiển nhiên cũng không phải là tu sĩ Nhập Đạo.
Nhìn thấy Trần Hạo, lão đạo sĩ sững sờ, chợt cười nói:
- Cậu chính là Trần đạo trưởng?
Trần Hạo gật đầu nói:
- Lão đạo trưởng hữu lễ.
Lão đạo sĩ vội vàng tránh ra, để Trần Hạo cùng mấy con vật tiến vào, lúc này mới tiếp tục nói:
- Ta hôm nay nhận được thông tri, còn tưởng rằng phải mấy ngày nữa Trần đạo trưởng mới có thể đến, không nghĩ tới đến nhanh như vậy, lúc này cái gì cũng không có chuẩn bị, lãnh đạm Trần đạo trưởng.
Trần Hạo cười nói:
- Lão đạo trưởng khách khí, là ta chưa thông tri đã đến, không có thêm phiền phức gì chứ?
Lão đạo sĩ nói:
- Cũng không có, ta ở Tam Thủy Quan cũng vài chục năm, nơi này chỉ có một mình ta ở, nào có phiền phức gì.
Hàn huyên vài câu, lão đạo sĩ nói:
- Trần đạo trưởng đã tới, vậy ta liền giới thiệu cho Trần đạo trưởng một chút về Tam Thủy Quan, cũng sớm hoàn tất việc bàn giao, về nhà ôm cháu trai.
- A. . .
Trần Hạo sững sờ, nhìn về phía lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Trần đạo trưởng là tu sĩ Nhập Đạo, ta rất ghen tị. Bất quá lão đạo duyên cạn, chưa từng Nhập Đạo, đương nhiên là phải cân nhắc truyền thừa, trước kia khổ tu không thành, ta liền kết hôn, có hài tử. Đến bây giờ cháu trai cũng mấy tuổi. Trong nhà bên kia một mực muốn ta trở về trông cháu trai, thế nhưng Tam Thủy Quan trông nhiều năm, trước đó không ai tiếp quản, trong lòng thực không nỡ, bây giờ Trần đạo trưởng tới, vậy ta cũng có thể yên tâm.
Trần Hạo giật mình, cười nói:
- Vậy liền phiền phức lão đạo trưởng.
Hai người đồng hành, vừa đi vừa nói.
Liền nghe lão đạo sĩ giới thiệu:
- Tam Thủy Quan, xây dựng vào thời Minh, cách nay cũng có hơn bốn trăm năm, năm đó sáng lập Tam Thủy Quan chính là Chỉ Thủy đạo trưởng, xuất thân Thái Ất Tông, đệ tử đời cuối cùng mười chín năm trước đã tọa hóa, từ Đạo môn tiếp quản, giao cho ta phụ trách trông coi. Trần đạo trưởng ngươi nhìn, phía trước chính là chủ điện, bên trong nguyên bản cung phụng lịch đại tổ sư gia Thái Ất Tông, bất quá từ đời đệ tử Thái Ất Tông cuối cùng, liệt đại tổ sư gia liền được mời trở về Đạo môn tổ đình, làm an bài khác.
Trần Hạo nhìn liền thấy một cái đại điện, mặc dù không đủ hùng vĩ, nhưng lại cổ phác trang nghiêm, bên trong ánh đèn sáng tỏ, mơ hồ có thể thấy được thần án bên trong, chỉ là không có cái gì.
Ở bên trong đại điện dạo qua một vòng, Trần Hạo lại cùng lão đạo sĩ đi vòng vo địa phương khác.
Như dừng chân sương phòng, hậu viện, còn có loại thực chi địa, thậm chí bao gồm một ngọn núi sau Đạo quan đều thuộc về Tam Thủy Quan.
Chờ lão đạo sĩ giới thiệu xong, Trần Hạo tính một cái, kinh ngạc phát hiện, Tam Thủy Quan thật đúng là không nhỏ, so với Bạch Hạc Quan và Đạo quan Lý Tam Gia trước đó nhìn thấy còn lớn hơn gần mười lần.
Đây mới là nơi môn phái truyền thừa cỡ lớn!
Xem ra chính mình thật là thiếu tiền bối Cổ Đạo Toàn ân tình, nếu như không có ngài ấy hỗ trợ, muốn một nơi truyền thừa, sợ lấy thân phận của mình, căn bản không có tư cách. Cho dù Đạo môn muốn cho cũng chỉ là một cái Đạo quan bình thường.
Giới thiệu xong Đạo quan, lão đạo sĩ cười nói:
- Đây chính là tình huống đại khái ở Đạo quan, cái khác Trần đạo trưởng ở lâu chậm rãi sẽ hiểu rõ. Mặt khác ta lại giới thiệu cho Trần đạo trưởng một chút tình huống gần Đạo môn.
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Nơi này còn có môn phái Đạo môn khác ?
Lão đạo sĩ gật đầu nói:
- Có, ở bên ngoài Đông Nam bảy mươi dặm chính là chi nhánh Kim Đan Phái, Linh Đan Môn, môn chủ là Tam Vị đạo trưởng, còn có tiểu đệ tử Nguyên Hoa, đạo trưởng hữu tâm, có thể đi bái phỏng. Tại phía sau núi Đạo quan còn có một con chuột yêu, chuột yêu có chút lười, đến Tam Thủy Quan xin ăn, đạo hữu là tu sĩ Nhập Đạo, nếu như gặp phải, còn xin thủ hạ lưu tình, nó là linh yêu trong núi, chưa từng làm hại ai.
Trần Hạo im lặng.
Tự mình lựa chọn chỗ tu hành, không chỉ có đồng đạo môn phái, thế mà còn có hàng xóm yêu tu. Xem ra về sau cũng không tính cô đơn.
- Đa tạ lão đạo trưởng nhắc nhở, ta nhớ kỹ.
Trần Hạo gật đầu.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Có thể nói cũng chỉ có thế, ngày sau Tam Thủy Quan liền giao cho Trần đạo trưởng, Tam Thủy Quan mấy trăm năm truyền thừa, đạo trưởng hảo hảo thiện đãi.
Trần Hạo chân thành nói:
- Lão đạo trưởng yên tâm, truyền thừa tay ta, nhất định sẽ không cô phụ tiền bối trọng thác.
Sau đó, lão đạo sĩ dẫn Trần Hạo đi sương phòng.
Tam Thủy Quan thời kỳ cường thịnh cũng có hơn mười vị đệ tử, sương phòng đương nhiên không ít, lão đạo sĩ cũng đã sớm chuẩn bị xong sạch sẽ chăn đệm, đồ rửa mặt, tùy thời đều có thể vào ở.
Hết thảy thỏa đáng, lão đạo sĩ liền đi nghỉ ngơi.
Trần Hạo hỏi thăm mấy con vật, thích ở chỗ nào, tự mình chọn lựa.
Bất quá khi biết Trần Hạo về sau muốn ở nơi đây, Bạch Lộ biểu thị không quen ở Đạo quan, muốn đi phía sau núi tìm kiếm một chỗ tiềm tu.
Lam hồ điệp cũng không muốn ở lại gian phòng, yêu cầu Trần Hạo ở mặt cỏ bên cạnh viện Đạo quan dựng một cái căn phòng trên cây liễu, về sau nó liền ở trên tàng cây.
Ngược lại là mèo mun cùng gà ngốc không quan trọng, hai con đều là nuôi trong nhà, vẫn là thích ủ ấm ổ chăn, tốt nhất là còn có thể ngủ cùng Trần Hạo.
Để Bạch Lộ tự mình đi tìm, lại hứa hẹn cho Lam hồ điệp, mấy ngày sau liền giúp nó an bài, sau đó Trần Hạo bắt đầu cân nhắc an bài Hùng lão sư cùng đám tiểu quỷ.
Dựa theo yêu cầu của Hùng lão sư, sợ Đạo quan đều không đủ dùng.
Bất quá quỷ nha, tựa hồ cũng không cần nhà ở tử tế, có thể mua một vài căn nhà giấy là được. Đến lúc đó Khái Quang, tuyệt đối có thể làm cho Hùng lão sư hài lòng.
Còn lại là an bài thái gia gia như thế nào.
Đang quyết định muốn một nơi truyền thừa, Trần Hạo suy nghĩ thái gia gia để ở nhà cũng không tốt lắm, quỷ hồn một mình rất tịch mịch, còn không bằng mang đến cùng một chỗ, chờ mình có thể luyện chế phù chiếu, lại an bài cho thái gia gia một cái, cũng rất thích đáng.
Về phần nhiệm vụ thái gia gia, Trần Hạo chỉ có thể cười ha ha, lão quỷ có chuyện, hắn biểu thị sớm đã xem thấu.
Lấy pho tượng địa chủ ra ngoài, Trần lão gia liền huyễn hóa ra, nhìn xung quanh một lần, lồng tay áo cười nói:
- Rất không tệ, tôn tử bảo bối nhà ta rốt cục muốn khai tông lập phái, phát dương quang đại, à, thân là thái gia gia ngươi, ta có nghĩa vụ hỗ trợ, có nơi nào cần ta giúp không.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Thái gia gia, ngài có muốn làm hiệu trưởng hay không?