Trở lại Tam Thủy Quan, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện không thấy mèo mun và gà ngốc đâu.
Hỏi thăm Lam hồ điệp, Lam hồ điệp nói hình như đã đi ra ngoài, cũng không biết đi đâu.
Trần Hạo lập tức không còn quan tâm.
Tới nơi mới, khắp nơi chạy loạn một hồi, tựa hồ cũng bình thường, dù sao hai con đều là linh sủng, đều có thủ đoạn, cũng không cần lo lắng.
Đem sách vở bỏ vào trong phòng, Trần Hạo lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cho Cổ Đạo Toàn, cáo tri mình tiếp thủ Tam Thủy Quan, đồng thời còn nói lời cảm tạ, hi vọng ngày sau rảnh, phải tới đây chơi.
Cổ Đạo Toàn biểu thị có thể, nhất định bái phỏng.
Lại gọi điện thoại nói địa chỉ mới cho Long đại sư, Long đại sư trực tiếp biểu thị ngày mai liền xuất phát, bảo Trần Hạo chuẩn bị kỹ càng chiêu đãi.
Một phen hàn huyên xong, Trần Hạo cúp điện thoại.
Làm xong việc, Trần Hạo bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Trong đạo quan, phòng bếp cái gì cũng có, dù sao cũng là xã hội hiện đại, phòng bếp hết thảy công cụ đều là hiện đại hoá, trong tủ lạnh thậm chí dự trữ không ít nguyên liệu nấu ăn.
Trước cho hai con lang yêu đói đến bắp chân run rẩy ăn.
Vẫn như cũ là sữa bò, bất quá Trần Hạo nấu cho nóng lên.
Hai con lang yêu ăn đắc ý, làm Trần Hạo bội trực tiếp quên đi lời thái hậu ở nhà.
Cái gì không thể ăn, yêu chủng a, nếu bú sữa có thể chết. . . vậy liền chết đi, ca không có thời gian chiếu cố bọn chúng.
Cho lang yêu ăn no, Trần Hạo nấu cơm đơn giản, làm một đĩa đồ ăn mặn, một chén canh, ăn uống no đủ xong, Trần Hạo rời Đạo quan, tản bộ khắp nơi.
Mới đến, đối với hoàn cảnh xung quanh cũng nên làm quen một chút, nếu không sao có thể gọi là địa bàn của mình.
Ra khỏi Đạo quan, bên trái là rừng cây, bên phải cách đó không xa chính là một dòng sông. Trần Hạo đi ra bờ sông liền phát hiện, dòng sông chỉ là một nhánh của khe núi rộng bốn, năm mét, nước rất nhạt.
Khe núi uốn lượn khúc chiết, cuối cùng thẳng vào trong một cái hẻm núi, hiển nhiên là một trong phân lưu hẻm núi giăng khắp nơi Vu sơn.
Theo khe núi đi về phía trước, bất quá qua mấy trăm mét, Trần Hạo liền thấy hẻm núi lộng lẫy.
Hai bên núi nhô lên, vách núi dốc đứng khoảng sáu bảy mét, ở giữa chính là nước chảy xiết, một bên chảy hướng khác. Dòng suối trước cửa Tam Thủy Quan chỉ là phân nhánh dòng sông này thôi.
Ngửa đầu thưởng thức quỷ phủ thần công này, Trần Hạo rất là hài lòng.
Ở trước cảnh đẹp, không có việc gì sang đây xem một chút cũng là cảnh đẹp ý vui.
Đang đánh giá, đột nhiên lông mày Trần Hạo động một tý, quay người nhìn lại, liền thấy cách đó không xa có một người đi đường.
Đi đường có bảy tám người, đều là tráng nam, mỗi một người đều mặc áo bào cũ, eo quấn vải đỏ, đi thành một hàng, người cầm đầu còn đang gõ chiêng.
Bất quá rất cổ quái, chiêng gõ không vang, người kia lại như cũ đi mấy bước gõ một cái, trong miệng còn nói lẩm bẩm.
Mà sau lưng người này còn có bốn người giơ lên một cái rương.
Trần Hạo có chút mê hoặc.
Đây là làm gì vậy? Kỳ quái.
Mắt thấy người này đi đường từ xa, Trần Hạo do dự một chút, vẫn là không có ý định đi theo nhìn.
Mới đến, vẫn nên ít tò mò chuyện thiên hạ, nói không chừng đây là tập tục địa phương, nếu lung tung tới gần, làm cho người ta giận, vậy cũng không tốt.
Nhìn cảnh vật hẻm núi một hồi, Trần Hạo xoay người về Đạo quan, bắt đầu tu hành thường ngày.
Đảo mắt nắng gắt đã ngã về tây, một ngày đã sắp qua đi.
Thời điểm này, mèo mun và gà ngốc rốt cục trở về.
Hai con vật nhìn đắc ý, lung la lung lay, đi rất khoe khoang.
Bất quá nhìn thấy Trần Hạo trong Đạo quán, hai con vật lập tức rất là biết điều. Lặng lẽ đi vào.
Trần Hạo chú ý tới động tĩnh, thấy là hai con vật, cũng không để ý, bất quá sau đó động tác Trần Hạo dừng lại, ánh mắt lần nữa ngưng tụ trên thân mèo mun cùng gà ngốc:
- Dừng lại.
Mèo mun cùng gà ngốc lập tức dừng lại, nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo nói:
- Tới.
Hai con vật ngoan ngoãn tiến lên, không dám phản kháng.
Trần Hạo còn nhìn quanh hai con vật một vòng, nói:
- Các ngươi chơi cái gì?
Mèo mun meo ô một tiếng.
Trần Hạo nói:
- Tiểu Lam tới phiên dịch.
Lam hồ điệp hấp tấp bay tới, đáp xuống sau đó nói ra:
- Tiểu Hắc nói đi lên núi chơi một chút.
Nói xong không đợi Trần Hạo mở miệng, Lam hồ điệp liền lên án:
- Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, các ngươi đi chơi thế mà không gọi ta, chúng ta còn là hảo bằng hữu à.
Mèo mun vội vàng meo ô một tiếng.
Lam hồ điệp nói:
- Được rồi, lần sau nhất định phải gọi ta đó, ta rất lâu rồi không ở trong núi chơi.
Trần Hạo lúc này mở miệng:
- Đừng đổi chủ đề, đi chơi? Chơi cái gì có thể để yêu khí các ngươi tăng một đoạn? Đừng nói cho ta khi chơi, ngoài ý muốn phát hiện thiên tài địa bảo cái gì, sau đó lơ đãng liền ăn.
Mèo mun meo ô một tiếng.
Lam hồ điệp nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hắc nói là đầu to mời chúng nó ăn, ô ô, thế mà còn có đồ ăn, các ngươi cũng không có chừa cho ta một chút.
- Đầu to? Cái gì đầu to?
Mèo mun gọi, Lam hồ điệp phiên dịch:
- Tiểu Hắc nói đầu to là một con sóc yêu, nó khá tốt, nhìn thấy Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoàng, nhất định phải lưu hai bọn nó làm khách, còn mời bọn chúng ăn.
Con sóc yêu? Thử yêu? Không phải là lão đạo sĩ trước khi đi giới thiệu ư?
Ta kháo, ta còn tưởng rằng là chuột, không nghĩ tới là con sóc.
Trần Hạo âm thầm nhắc tới, bất quá trên mặt lại không lộ vẻ gì:
- Các ngươi xác định là con sóc yêu mời các ngươi? Không phải là các ngươi lại trộm giống như lúc ở Bạch Hạc Quan chứ?
Mèo mun vội vàng gọi Lam hồ điệp phiên dịch:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hắc nói, khi bọn chúng ăn, con sóc yêu đứng bên cạnh, còn cùng một chỗ ăn, không tin ngày mai có thể gọi con sóc yêu tới hỏi.
Trần Hạo lúc này mới yên lòng lại, gật đầu nói:
- Vậy được rồi, bất quá người ta một mình trong núi tu hành cũng không dễ dàng, các ngươi đã cùng nó giao hảo, về sau phải chiếu cố một chút.
Mèo mun liền vội vàng gật đầu, biểu thị không có vấn đề.
Bóng đêm xuống, mấy con vật bận rộn, Trần Hạo cũng tới Tàng Thư Các Đạo quan, quan sát tàng thư lưu lại.
So với Bạch Hạc quan, Tàng Thư Các Tam Thủy Quan liền lớn hơn, bên trong có các loại Đạo gia kinh điển. Mặc dù đều là thư tịch bình thường, mà lại phần lớn rất mới, không có cao cấp như Bạch Hạc Quan, bất quá những sách này đều hữu dụng đối với Trần Hạo, cũng có thể gia tăng rất nhiều cảm ngộ.
Đang nhìn nhập thần, đột nhiên ngoài cửa truyền đến mèo kêu meo ô một tiếng
Trần Hạo bừng tỉnh, đứng dậy đi ra ngoài, liền thấy mấy con vật tụ tập, ân, hình như có thêm một con.
Nhìn kỹ, lại là một con sóc lông trắng.
Giờ phút này con sóc này lông trắng rất kinh hoảng, run run rẩy rẩy, tựa hồ nhận lấy cái gì kinh hãi.
- Thế nào?
Trần Hạo mở miệng hỏi.
Lam hồ điệp vội vàng nói:
- Đại sư ca ca, đầu to nói sơn lão đại lại ra săn thức ăn.
Sơn lão đại? Ta kháo, danh tự này có chút khó hiểu.
Trần Hạo hỏi:
- Cái gì sơn lão đại?
Chờ con sóc lông trắng nói xong, Lam hồ điệp phiên dịch:
- Đầu to nói sơn lão đại là một con lang yêu Nhập Đạo, thường hoạt động ở thâm sơn, thích ăn gà nhất, cách mấy tháng liền sẽ chạy ra, người địa phương liền sẽ cung phụng. Nhưng sơn lão đại lần này không có đi ăn gà, mà chạy tới tóm nó, tựa hồ muốn ăn nó.
Trần Hạo còn chưa mở miệng, gà ngốc liền xù lông.
Mẹ kiếp, làm sao đi đến đâu cùng toàn gặp những kẻ muốn ăn gà, ngươi nha, nhìn thấy ta có phải cũng muốn ăn luôn không?