Hôm sau, Tam Vị đạo trưởng là người thứ nhất chào từ biệt.
Cũng không phải ông ta không muốn giao lưu cùng Trần Hạo, mà là ông ta từ chỗ Trần Hạo lấy lang cốt, chuẩn bị trở về khai lò luyện đan.
Lang cốt trăm năm tốt thế, chỉ cần xử lý đúng phương pháp, có thể luyện chế mấy loại đan dược, chuyện này khiến lòng Tam Vị đạo trưởng cả một đời luyện đan ngứa ngáy khó nhịn, vô tâm ở lại.
Lại nói, hai nhà chính là hàng xóm, ngày tháng sau này còn dài, không nóng nảy nhất thời.
Bất quá trước khi đi, Tam Vị đạo trưởng cũng mang đi da rắn, khi trả lại đoán chừng chính là lúc Trần Hạo có đạo bào.
Mấy người Long đại sư ngược lại vẫn chưa đi.
Khó được cơ hội giao hảo cùng Trần Hạo, sao có thể ăn một bữa liền chạy.
Mấy đồng đạo mỗi ngày đàm huyền luận đạo, giao lưu lẫn nhau, giảng giải kiến thức cùng các loại truyền ngôn bản thân làm Trần Hạo được lợi rất nhiều.
Hai ngày sau, bọn người Long đại sư đã hài lòng, rốt cục dự định rời đi.
Dù sao đều là đại sư thế tục, giao du rộng rãi, sự tình rất nhiều, đến mấy ngày cũng đã đáng quý.
Trần Hạo cũng không ép ở lại, hàn huyên xong liền đư mấy người đến Cổ Thành rời đi.
Lúc này mấy vật dụng Trần Hạo đặt mua online cũng đã được chuyển đến, bên cửa hàng vàng mã cũng gọi điện báo đồ cũng đã làm xong.
Lão bản là diệu nhân, căn cứ theo Trần Hạo miêu tả trước đó, suy một ra ba, không chỉ có một cái trường học, còn làm ra sân bóng rổ, sân bóng, các loại nhạc khí, đồ chơi nhi đồng, tốn của Trần Hạo mấy trăm.
Nhìn lão bản cửa hàng kia vô cùng đắc ý, Trần Hạo nói:
- Lão ca, em cảm thấy anh làm cái này có chút lãng phí tài hoa.
Lão bản cửa hàng cười nói:
- Không giấu lão đệ, tổ tiên nhà anh làm sư gia, từ nhỏ anh cũng là đọc Tứ Thư Ngũ Kinh lớn lên, học khoa Trung Tây, muốn đi ra ngoài tung hoành, mưu cầu phú quý không đáng kể. Đáng tiếc tổ tiên quy định, đời này chỉ có thể trông coi cái tiệm này.
Trần Hạo kinh ngạc:
- Sư gia chính là nghề nghiệp rất ghê gớm đó, tại sao lại phải làm chuyện buôn bán vàng mã này?
Lão bản cửa hàng thở dài nói:
- Không có biện pháp, tổ tiên quá hố, gây ra rất nhiều án oan, oán khí quấn thân, không được an bình. Gia gia của anh được cao nhân chỉ điểm, bảo chúng ta đổi nghề, làm ăn mua bán, mỗi khi đến ngảy rằm mười lăm, đều phải đốt vàng mã kính hương cho quỷ hồn, tiền kiếm được cũng quyên một nửa ra ngoài làm việc thiện tích đức mới có thể bảo đảm tử tôn không sao. Chuyện này đã được duy trì mấy thập niên. Chú em khoan hãy nói, từ khi làm cái này, gia gia của anh đột tử, phụ thân anh đột tử, đến anh lại không có chuyện gì.
Trần Hạo nhìn thoáng qua trên cổ lão bản cửa hàng mang theo một khối bùa đào pháp khí, im lặng.
- Lão ca, không nói những chuyện khác, cái bùa đào anh đang mang trên cổ kia tốt nhất đừng tháo xuống.
Trần Hạo ý vị thâm trường nói.
Lão bản cửa hàng sững sờ, chợt ánh mắt cổ quái nhìn Trần Hạo nói:
- Lão đệ, có phải cậu rất có hiểu biết về mấy thứ cổ quái này không?
Trần Hạo nói:
- Hiểu một chút, em ở Tam Thủy Quan, những đồ vật này quá nhiều, phiền phức lão ca gọi cái xe giúp em trở đi, cộng thêm hai trăm tiền xe.
Nói xong, để lại tiền, Trần Hạo rời đi.
Lão bản cửa hàng vội vàng nói:
- Lão đệ chớ đi, cậu còn chưa nói sự tình bùa đào mà, thứ này nếu lấy xuống sẽ như thế nào?
Trần Hạo cũng không quay đầu lại nói:
- Chờ anh gặp chuyện, chúng ta lại đến nói một chút.
Lão bản cửa hàng:
- . . .
Quay lại Tam Thủy Quan, Trần Hạo liền bắt tay xây dựng cái tổ cho Lam hồ điệp, còn cho thêm một cái túi hương vào.
Lam hồ điệp tản bộ một lần, rất hài lòng, vây quanh Trần Hạo bay tầm vài vòng, không ngừng nói cảm ơn.
Sau khi giải quyết tốt Lam hồ điệp bên này, Trần Hạo phát hiện mèo mun và gà ngốc lại không thấy đâu, sau khi hỏi thăm mới biết hai tên gia hỏa này lại chạy trên núi chơi, xem ra con sóc thật rất không tồi, làm hai tên kia rất thích.
Trần Hạo cũng mặc kệ bọn chúng, tự mình tu hành, đọc sách.
Không đến một giờ, bên ngoài Đạo quan có tiếng còi xe.
Trần Hạo ra ngoài xem xét, là đưa vàng mã tới, bất quá chuyện ngoài ý muốn chính là lão bản cửa hàng cũng cùng theo tới.
- Ha ha, lão đệ, đưa đồ đến cho cậu.
Lão bản cửa hàng cười ha hả mở miệng.
Trần Hạo cười nói:
- Chút chuyện nhỏ này còn làm phiền lão ca, làm phiền anh rồi.
Lão bản cửa hàng vội vàng nói:
- Không phiền, không phiền.
Nói xong ông ta chỉ huy người mang vào trong Đạo quan.
Sau đó lão bản cửa hàng tới gần Trần Hạo, cười nói:
- Anh nhìn lão đệ ở Tam Thủy Quan nhất định không phải người bình thường, khẳng định là có bản. . .
Không đợi hắn nói xong, Trần Hạo giống như cười mà không phải cười nói:
- Có việc nói thẳng.
Nụ cười lão bản cửa hàng cứng đờ, gật đầu nói:
- Cũng tốt, lão ca thật là có chuyện phiền toái, cũng không phải nhà anh, mà là một đường đệ, y có con trai, năm nay mười chín tuổi. Vốn là một thằng bé khỏe mạnh nhưng hai năm trước lại bị một trận quái bệnh, sau đó toàn thân bắt đầu nổi ban. Nổi ban cũng kỳ quái, là từng cái ban đồng tiền, không khác gì đồng tiền thật cả, mặt trên còn có đường vân chiêu tài tiến bảo rõ ràng, đi rất nhiều bệnh viện đều không phát hiện là bệnh gì, tới cuối cùng con của y phải nghỉ học, cả ngày trốn ở trong nhà, đóng cửa cũng không dám ra ngoài. Trong hai năm, một đúa trẻ tốt như thế lại sắp bị phế. Bản thân chúng ta nhìn cũng rất đau lòng, lão đệ đối với loại sự tình này không biết có biện pháp gì hay không?
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Ban đồng tiến? Chuyện này bác sĩ nói như thế nào?
- Chuyện này, nói cái gì virus biến chủng, nhưng thử máu, căn bản không xét nghiệm ra, cũng không truyền nhiễm, nếu không anh cũng không làm phiền tới lão đệ.
Lão bản cửa hàng thở dài nói.
Trần Hạo trầm ngâm một lát, hỏi:
- Người đường đệ kia ở nơi đó?
Lão bản cửa hàng nói:
- Ở nội thành, lão đệ đáp ứng?
Trần Hạo cười nói:
- Đối với loại sự tình này em thật ra có chút hiếu kỳ, bất quá em phải nói trước, chỉ la qua xem thử một chút, không đảm bảo có thể chữa được.
Lão bản cửa hàng vội vàng nói:
- Không sao, có thể đi xem cũng rất tốt rồi, cũng là một cái hi vọng.
Sau khi nói xong, lão bản cửa hàng cười hắc hắc nói:
- Lão đệ, trước cậu nói anh không nên gỡ bùa đào xuống, vậy nếu lấy xuống sẽ như thế nào?
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, ý vị thâm trường nói:
- Lão ca còn phải hỏi? Ngẫm lại gia gia cùng cha anh, chẳng phải rõ ràng rồi sao?
Lão bản cửa hàng biểu lộ cứng đờ, chợt tức giận nói:
- Mẹ kiếp, đây có phải là cũng quá khi dễ người rồi hay không. Tổ tiên làm nghiệt, cùng ta có quan hệ gì mà nhà ta mấy chục năm thắp hương hoá vàng mã, làm việc thiện tích đức, gia gia cùng phụ thân đều đột tử, chẳng lẽ còn không đủ bù đắp sao?
Trần Hạo nói:
- Vậy phải xem tổ tiên anh gây nghiệt gì, quá tàn nhẫn thì không có đơn giản tiêu trừ như vậy. Dù sao các anh làm việc thiện tích đức cũng không phải đền bù cho những người bị lừa kia.
Lão bản cửa hàng:
- . . .
Khóc không ra nước mắt, lão bản cửa hàng chờ mong nhìn Trần Hạo nói:
- Lão đệ, không, đại sư, cậu có thể chỉ điểm một chút không? Đời này anh chưa từng làm bất kỳ một chuyện xấu nào, tổ tiên từng làm gì anh cũng không biết, nếu như báo ứng nảy đổ lên đầu anh, anh sẽ chết rất oan, sẽ hóa thành lệ quỷ.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Trùng hợp, em am hiểu nhất chính là bắt lệ quỷ.
Lão bản:
- . . .