- Anh đừng tưởng em đang nói đùa, tiền nhân trồng cây hậu nhân hóng mát, nhân đời trước quả đời này, cái nghề sư gia kia không phải trong phim đã đề cập đến rất nhiều ư, càng không nói đến các loại án oan. Tổ tiên anh là sư gia truyền đời, thử hỏi xem oan ức này có nhỏ không? Chuyện gia gia và ông nội anh đột tử cũng có thể đoán được, hiện tại anh không sao cũng là nhờ cái bùa đào này, nếu như không có cái bùa đào này, em dám cam đoan ông anh ngay cả uống nước cũng có thể bị sặc chết.
Trần Hạo nói nghiêm túc.
Lão bản cửa hàng run lập cập, hoảng sợ nói:
- Nhưng anh thật sự chưa từng làm chuyện xấu gì mà, mỗi năm anh đều làm việc thiện, không lẽ mấy chục năm qua còn chưa triệt tiêu hết?
Trần Hạo hỏi:
- Anh quyên tiền chỗ nào?
Lão bản cửa hàng nói:
- Đương nhiên là hội Chữ Thập Đỏ.
Trần Hạo cười:
- Lão ca, làm việc thiện tích đức không phải cứ đóng tiền là được, thảy cục tiền rồi không quan tâm nữa thì ngay cả một chút công đức cũng không có đâu.
Lão bản cửa hàng:
- . . .
Thời điểm này, mấy người sau khi đã chuyễn đồ vào xong đã đi ra.
Trần Hạo nói:
- Lão ca, hôm nay em có chút chuyện cần làm, ngày mai em sẽ đi tìm anh, nhìn cháu anh một chút. Nếu như cậu ấy không giống với chuyện của anh thì giá tiền dễ nói.
Nhìn Trần Hạo tiễn khách, lão bản cửa hàng không quấy rầy, mang theo nhân viên rời đi.
Trời dần tối, bóng đêm buông xuống, Hùng lão sư và đám quỷ đồng đều có thể ra, được Trần Hạo thông tri liền vui vẻ tới vây xem.
Trần lão gia cũng hiếu kì quan sát.
Trần Hạo nói để ông ta làm hiệu trưởng, lúc đầu ông còn tưởng rằng hắn đang nói đùa.
Mấy tên tiểu quỷ này chỉ cần Hùng lão sư là được, còn cần làm phiền Trần lão gia ta làm gì.
Không nghĩ tới Trần Hạo thật đúng là làm ra những món đồ này.
Mắt thấy thật sự có có thể trở thành hiệu trưởng, Trần lão gia cũng rất vui.
Làm địa chủ cả một đời, quả thật là rất phong quang, chỉ là thanh danh không êm tai, nếu như có thân phận hiệu trưởng, vậy trên mặt cũng có chút ánh sáng rồi.
Thành lập trường học quỷ, đương nhiên không thể để trong Đạo quan, Trần Hạo còn chưa lấy tượng Chân Vũ Đế Quân ra, nếu như lấy ra, thần uy đế quân bao phủ Đạo quan, đám tiểu quỷ sẽ không chịu đựng nổi.
Phân phó đám tiểu quỷ mang đồ vật đi, sau đó một nhóm trùng trùng điệp điệp đi tới phía sau núi Đạo quan.
Trước kia Trần Hạo tản bộ đã nhìn trúng một nơi, đó là một chỗ khe núi, dài hơn ba trăm mét, chiều rộng 16~17 mét. Bởi vì thời gian dài không có người lui tới nên bên trong cũng có chút âm khí hội tụ, phù hợp để đám quỷ làm trường học.
Sau khi đến nơi, Trần Hạo trực tiếp Khai Quang cho mấy món đồ.
Đều là đồ vật bình thường, Khai Quang tiêu hao không lớn, hơn một năm pháp lực liền giải quyết xong.
Sau đó Trần Hạo ngưng tụ một quả cầu lửa, thả vào đám vàng mã.
Trong chốc lát, ánh lửa lan tràn, vàng mã nhanh chóng bị thiêu rụi.
Thời điểm này nhóm quỷ đồng liền vui vẻ nhào tới, hóa thành từng đạo âm khí dung nhập vào trong ngọn lửa.
Tiếp theo đó, dị tượng xuất hiện.
Ánh lửa chậm rãi dập tắt, mà một đạo âm khí nhanh chóng lan tràn, trong âm khí, một trường học chậm rãi hiện ra.
Bất quá thời gian một khác, một ngôi trường học hoàn chỉnh liền xuất hiện trước mặt Trần Hạo.
Trường học này cũng không lớn, là một tòa lầu dạy học, bên trong có sân bóng, sân bóng rổ, các loại thiết bị rèn luyện, còn có rất nhiều đồ chơi, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.
Mắt thấy sự biến hóa này, Trần Hạo quan sát một lát, sau đó nhìn về phía tro tàn trên mặt đất.
Vàng mã bởi vì âm khí quỷ đồng hội tụ tạo thành một cái Quỷ Vực đơn giản, Quỷ Vực quá yếu, đừng nói phù chiếu An Dương thổ địa biến thành, đến cả quỷ thôn Lý Thiến Thiến còn không bằng.
Mà Quỷ Vực này có thể ký thác, chính là tro tàn mặt đất, thứ này cũng không thể tản, nếu không Quỷ Vực sẽ tự sụp đổ.
Trần Hạo há miệng, phun ra một cỗ khí lưu, cuốn về phía mặt đất, thu hồi tro tàn, ngưng tụ thành một viên hắc cầu, sau đó giao cho Trần lão gia nói:
- Thái gia gia, về sau ngài chính là hiệu trưởng trường học này, thứ này ngài thu lại, tuyệt đối đừng ném đi.
Trần lão gia cười tủm tỉm tiếp nhận, sau đó nói:
- Được, vậy sau này nơi này liền giao cho ta, ha ha, mặc dù là lần thứ nhất làm hiệu trưởng, nhưng thái gia gia ngươi năm đó cũng quản lý không ít người, tuyệt đối có thể đảm nhiệm, cam đoan dạy bảo ra cho ngươi một đám đứa ở tốt.
Trần Hạo:
- . . .
Sáng tạo ra Quỷ Vực, Trần Hạo lại đem các loại sách vở bổ sung vào trường học, cho nhóm quỷ đồng sử dụng.
Chuẩn bị thỏa đáng, một đám nhóm quỷ đồng không kịp chờ đợi bắt đầu học tập ở trường học mới, không chờ Hùng lão sư phân phó.
Đối với chuyện này, Trần Hạo không thể không phục, nó một nữ quỷ bình thường có thể dạy dỗ bọn quỷ đồng lợi hại này như học sinh bình thường, nói gì nghe nấy, hơn nữa còn thập phần cuồng nhiệt đối với việc học tập. Đáng tiếc chết sớm, nếu gặp được một gia đình tốt, tương lai có lẽ có thể trở thành nhất đại danh sư.
Mắt thấy bên này đã không còn chuyện gì, Trần Hạo cũng không quấy rầy nhóm quỷ đồng học tập, rời khỏi khe núi, quay lại Đạo quan.
Một đêm vô sự, ngày thứ hai vừa tảng sáng, Trần Hạo rời giường, theo thói quen bắt đầu tu luyện Thiên Cương Kiếm, Thiên Cương Bộ, lại tu luyện các loại tiểu pháp thuật khác đến khi trời sáng choang.
Thu hồi kiếm gỗ đào, Trần Hạo cảm giác luôn có chút là lạ, tựa hồ là lạ ở chỗ nào.
Suy nghĩ một lát, Trần Hạo giật mình.
Mẹ kiếp, Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng nhà ta một đêm không quay về.
Cái này mẹ nó, sóc con bên kia chơi vui như vậy sao? Thế mà chơi đến mức ngay cả nhà cũng không thèm về?
Mặt có chút đen, Trần Hạo cảm thấy hai con vật sợ này ngứa đòn rồi, đã quên bài học ở Bạch Hạc Quan kia.
Hừ, chờ các ngươi trở về, không cho ta một lời giải thích thì ăn đòn.
Làm bữa sáng, sau khi ăn xong còn không thấy hai con vật, Trần Hạo không đợi, cùng Lam hồ điệp nói một tiếng, liền rời Đạo quan, lái xe tiến về Cổ Thành.
Đi vào cửa hàng vàng mã, lão bản cũng mở cửa, nhìn thấy Trần Hạo đến liền vội vàng tươi cười:
- Đại sư, có ăn sáng chư, anh mời cậu.
Trần Hạo nói:
- Đã ăn rồi, nếu không có chuyện gì thì bấy giờ chúng ta đến nhà biểu đệ của anh đi?
Lão bản vội vàng nói:
- Được, đại sư chờ một lát.
Đóng cửa, lão bản ngồi vào xe Trần Hạo, sau đó nói:
- Biểu đệ anh đang ở bên ngoài thành phố Vu Vân, ra khỏi thành phố đi thẳng là được.
Trần Hạo không nói hai lời liền lái xe đi.
Rời Cổ Thành, một đường lao vùn vụt.
Lão bản cửa hàng do dự một chút, mở miệng nói:
- Đại sư, hội Chữ Thập Đỏ là lừa gạt sao? Nhà anh là góp rất nhiều năm, thế mà lại không có tác dụng gì?
Trần Hạo nói:
- Lão ca, có hữu dụng hay không, anh không lên mạng tra sao?
Lão bản cửa hàng cười khan nói:
- Xưa nay không dùng cái kia, anh cũng không biết dùng, bình thường nhiều nhất cũng là xem TV, trong tin tức hội Chữ Thập Đỏ là thường xuyên cứu tế cứu nạn.
- Đó là bọn họ dùng một phần cực kỳ nhỏ đi che mắt thế nhân mà thôi, phần lớn tiền có lẽ đã vào túi riêng của họ rồi.
Trần Hạo bĩu môi.
Lão bản cửa hàng:
- . . .
- Vậy anh phải làm sao bây giờ? Chuyện ngày hôm qua đại sư nói làm tôi cả đêm mất ngủ đây.
Lão bản cửa hàng yếu ớt nói.
Trần Hạo tùy ý nói:
- Sợ cái gì, không phải có bùa đào sao, còn có thể bảo vệ anh mấy năm nữa, chờ bùa đào không có hiệu quả lại nói.
Lão bản trợn tròn mắt.
Bùa đào này. . . chỉ có hiệu quả mấy năm?