Là xuân mộng!
Nghe Tiểu Hoa nói xong, người phụ nữ trung niên cùng lão bản cửa hàng lập tức im lặng.
Khó trách không dám nói, tiểu hỏa tử vừa mới trưởng thành, trong lòng vẫn tương đối ngượng ngùng, gặp loại mộng này không dám mở miệng cũng có thể hiểu được.
Chỉ là tới lúc bị đến mức này vẫn không nói đúng là tự làm khổ mình mà.
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Trần Hạo, lo lắng hỏi:
- Đại sư, tình huống Tiểu Hoa có liên quan gì đến vết ban đồng tiền trên người nó không? Một giấc mơ mà thôi, chẳng lẽ còn có ảnh hưởng gì?
Trần Hạo lắc đầu nói:
- Đây không phải nằm mơ.
Hả.
Ba người nhìn về phía Trần Hạo, một mặt không hiểu.
Đây không phải nằm mơ thì là cái gì, là mộng du ư.
Trần Hạo nói:
- Nếu như tôi đoán không tệ, Tiểu Hoa bị ly hồn, núi rừng dã ngoại vốn có âm khí rất nặng, Tiểu Hoa lại uống rượu, bị âm khí ảnh hưởng, hồn phách ly thể, sau đó bị người tên Vu Sơn thần nữ kia dẫn dụ qua.
Nói đến nơi này, Trần Hạo nói:
- Ban đồng tiền trên người Tiểu Hoa, sở dĩ các người tra không được, là bởi vì cái ban này cũng không phải là thân thể sinh ra, mà là linh hồn bị nhiễm độc, yêu độc chưa trừ, ban đồng tiền sẽ không biến mất.
Yêu độc?
Nghe nói như thế, người phụ nữ và lão bản cửa hàng run lập cập.
Những thứ có liên quan đến yêu ta, tuyệt đối rất đáng sợ.
- Nhưng, vậy làm sao bây giờ? Tiểu Hoa còn có thể chữa khỏi không? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Người phụ nữ muốn khóc, nguyên bản trị không hết, nhưng không có truyền nhiễm, trong lòng còn an tâm một chút.
Hiện tại nghe Trần Hạo nói đáng sợ như vậy, người phụ nữ trung niên làm sao có thể bình tĩnh được nữa.
Trần Hạo nói:
- Tạm thời cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không hai năm qua cũng không dễ dàng như thế, bất quá yêu độc này quả thật có chút phiền phức, ta tạm thời cũng không có biện pháp.
Người phụ nữ trung niên gấp lên:
- Đại sư. . .
Trần Hạo cắt lời bà, nói:
- Tôi quả thật không am hiểu cái này, bất quá loại linh hồn bị nhiễm yêu độc này, tôi có một đề nghị, cởi chuông phải do người buộc chuông.
Người phụ nữ trung niên sững sờ.
Lão bản cửa hàng liền kinh ngạc nói:
- Đại sư, cậu không phải muốn. . .
Trần Hạo gật đầu nói:
- Vị này tự xưng thần nữ Vu Sơn, đã không đoạt tính mạng người, liền nói rõ trong nội tâm nàng vẫn là có chút tình, nếu là như thế, Tiểu Hoa có thể đi tìm nàng, nói không chừng có thể giải quyết.
- Không, không được, ta không đi.
Tiểu Hoa vội vàng lắc đầu.
Nguyên bản trên người nổi ban đồng tiền, hoàn toàn tuyệt vọng với nhân sinh, hai năm qua trốn trong phòng không dám ra ngoài, thống khổ vạn phần, mộng xuân đêm hôm đó chính là hồi ức đẹp nhất của y.
Nhưng bây giờ hay rồi, Trần Hạo đánh nát mộng đẹp của y, sự tuyệt vộng này chính là do giấc mộng đẹp kia gây nên, chuyện này khiến cho Tiểu Hoa vạn phần hoảng sợ, cũng sinh lòng kính sợ đối với nữ nhân tuyệt mỹ kia, nào còn dám đi tìm.
- Đại sư, chuyện này có thể sao? Nếu xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ?
Người phụ nữ có chút chần chờ, không dám quyết định.
Bà không muốn con trai mình tiếp tục chán chường như vậy, càng không muốn con trai đi nạp mạng.
Trần Hạo cười nói:
- Cho nên tôi chỉ nói là đề nghị, có thành hay không thì tôi cũng không dám chắc.
- Đại sư, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?
Lão bản cửa hàng truy vấn.
Trần Hạo nói:
- Có lẽ có, nhưng em không hiểu, các vị có thể đi tìm đại sư khác thử xem.
- Còn không bằng hiện tại, đại sư, chúng ta đi, cậu có thể đi cùng hay không. Cậu yên tâm, nếu có nguy hiểm, chúng tôi sẽ không miễn cưỡng cậu, nếu như chữa khỏi cho Tiểu Hoa, thù lao dễ nói.
Người phụ nữ trung niên đột nhiên nói.
- Mẹ, con không đi, con không đi.
Trần Hạo vẫn chưa trả lời, Tiểu Hoa liền quả quyết cự tuyệt.
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm y:
- Lúc nằm mơ con sao không nói không muốn đi.
Tiểu Hoa:
- . . .
Người phụ nữ khó cường ngạnh, cũng mặc kệ thái độ con trai, ánh mắt khẩn cầu nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo trầm mặc một lát, mở miệng nói:
- Cũng được, có thể đi thử một chút, nếu như không được vậy các vị liền tìm phương pháp khác đi.
- Cảm ơn đại sư.
Người phụ nữ kích động nói cảm ơn.
Sau đó mỗi người đều lên xe chuẩn bị xuất phát.
Người phụ nữ trung niên kéo mạnh con trai vào một chiếc BMW, mà Trần Hạo thì lái xe chở theo lão bản.
Người phụ nữ trung niên lái xe dẫn đường, Trần Hạo theo ở phía sau, một trước một sau tiến về phía Vu sơn.
Hơn nửa giờ sau, hai chiếc xe rời đường cái, chuyển tới đường nhỏ mới tới một mảnh núi hoang dã.
Nơi này trước không thấy thôn, sau không thấy cửa hàng, liền rừng cây đều âm u rậm rạp.
Đường đã không dễ đi, chỉ có thể xuống xe, tiếp tục đi bộ tiến tới.
Xuyên qua rừng cây, bọn họ đi chưa đến mười lăm phút thì đã đến một con suối.
Đến nơi này, Tiểu Hoa mới yếu ớt nói:
- Chính là nơi này, lúc trước bọn con ở nơi này đóng quân dã ngoại, sau đó ngày thứ hai liền trở về.
Trần Hạo nghe vậy dò xét tứ phương.
Giữa núi rừng có âm khí, cũng có một chút chướng khí, bất quá rất ít, đây là chuyện rất bình thường.
Bất quá Trần Hạo cũng không có cảm giác được yêu khí tồn tại.
Người gọi là thần nữ kia cũng không ở nơi này.
Nhìn một vòng không có phát hiện, Trần Hạo nhìn về phía Tiểu Hoa nói:
- Cậu có nhớ lúc mình nằm mơ là đi về phía nào hay không?
Tiểu Hoa lắc đầu:
- Tôi không nhớ rõ, bắt đầu mơ mơ màng màng, chờ sau khi tỉnh liền thấy. . .
Nói đến nơi này, y dừng lại, ý tứ rất rõ ràng, không thấy được muội tử, không có chú ý, nhìn thấy muội tử, lực chú ý liền tập trung.
Người phụ nữ nghe thấy liền xạm mặt lại, thằng con ngốc, mày bảo mẹ phải nói thế nào đây.
Không nói chuyện khác, nhi tử nhà mình thế mà bị người ta dụ, hơn nữa còn là trong mộng? Nữ nhân kia không chịu trách nhiệm thì thôi, còn hại nhi tử bị ban? Có còn thiên lý hay không.
Trần Hạo không tìm được đầu mối gì, cũng không có ý định hỏi.
Dạo bước bốn phía, đi một vòng lớn vẫn không có gì phát hiện, Trần Hạo đành phải từ bỏ, nói ra:
- Xem ra vị thần nữ Vu Sơn kia cũng không ở nơi này, hồn phách Tiểu Hoa được một loại duyên cớ nào đó dẫn dắt đi qua.
- Vậy làm sao bây giờ, con trai tôi cũng không thể cứ thế này được, cuộc đời nó sẽ bị hủy mất.
Người phụ nữ trun niên một mặt gấp gáp hỏi.
Trần Hạo suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi, thần nữ Vu Sơn khẳng định đang ở bên trong Vu sơn, ở nơi này chờ cũng không có tác dụng gì, chúng ta về trước đi, để lúc có thời gian tôi thử núi tìm thử xem, nếu gặp được sẽ hỏi một chút.
Sắc mặt người phụ nữ khẽ nhúc nhích, bất quá sau đó lại bình lại, gật đầu nói:
- Tôi nghe đại sư, ân, đại sư có thể cho tôi cách liên lạc hay không?
Trần Hạo rất hài lòng đối với người phụ nữ trung niên này, hắn đưa số di động cho bà.
Sau đó người phụ nữ trực tiếp thêm nick Wechat Trần Hạo, tại chỗ chuyển khoản mười vạn cho Trần Hạo, mở miệng nói:
- Đại sư, đây là phí tổn vất vả hôm nay, chờ đại sư giải quyết vấn đề của con trai tôi xong, nhất định sẽ trọng tạ.
Trần Hạo:
- . . .
Tẩu tử đại khí a, mặc dù bây giờ Trần Hạo không quan tâm tiền, đến nơi này cũng bởi vì ban đồng tiền quỷ dị hấp dẫn.
Bất quá lần thứ nhất gặp người đưa tiền sảng khoái như thế, Trần Hạo cảm thấy chuyện này không giúp không được rồi.
Không có thu hoạch, một nhóm quay lại.
Đến giao lộ, Trần Hạo tạm biệt với ngươi phụ nữ trung niên, quay lại Cổ Thành.
Đợi đến lúc vể tới cửa hàng vàng mã đã là giữa trưa, lão bản nhiệt tình nói:
- Đại sư, hay là ở lại ăn bữa cơm rồi đi?
Trần Hạo cười nói:
- Không cần, em về còn có. . . hả!
Lời còn chưa dứt, Trần Hạo đã trừng to mắt nhìn về phía trước.