Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 331 - Chương 332: Ông Chủ Cửa Hàng Tốt Số

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 332: Ông Chủ Cửa Hàng Tốt Số

- Huynh đệ, chết không cam tâm?

Trần Hạo trực tiếp đi đến trước hồn phách tài xế lái xe, mở miệng nói.

Hồn phách tài xế lái xe nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo nói:

- Không cần giật mình, ta nhìn thấy ngươi, không phải chỉ là quỷ sao, hơn nữa ngươi chút nữa đã đâm chết chúng ta, làm sao? Ngươi cố ý đâm vào chúng ta?

Hồn phách của tài xế xe hàng đột nhiên quát lên:

- Mẹ nhà các ngươi, nếu không phải là các ngươi cản đường của lão tử, ta đã sớm chém chết tiểu tiện nhân kia, hiện tại lão tử chết rồi, tiểu tiện nhân có thể quang minh chính đại gian díu với người khác, lão tử sẽ chơi chết các ngươi.

Nói xong, hồn phách tài xế xe hàng phẫn nộ phóng tới Trần Hạo, nhưng khi bay tới gần, một tia sáng lóe lên, hồn phách tài xế xe hàng kêu lên thảm thiết rồi bắn ra ngoài.

Trần Hạo cũng mặc kệ hồn phách tài xế xe hàng, suy tư nói:

- Hóa ra là muốn đi giết người, ta hiểu được, sát khí của ngươi quá nặng, nên mới hấp dẫn oán khí tàn hồn kia, ảnh hưởng đến việc ngươi đi báo thù, chậc chậc, thật sự là trùng hợp, mệnh trời đã định ngươi đáng chết.

- Ngươi mới đáng chết, lão tử, lão tử. . .

Hồn phách tài xế xe hàng gào lớn, nhưng khi Trần Hạo nhìn qua, y lại im bặt, một nửa lời nói bị ngăn ở yết hầu, đột nhiên gào khóc lên:

- Ta thật sự bị báo ứng, ô ô ô ô ô, hối hận lúc trước không…, ô ô ô ô. . .

Nhìn một người đàn ông khóc thương tâm như vậy, Trần Hạo nói:

- Xem ra là một người có chuyện cũ đây, Nhưng chuyện xưa của ngươi không có quan hệ gì với ta, hãy tự giải quyết bận tâ trong lòng, tạm biệt.

Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía ông chủ cửa hàng vẻ mặt mờ mịt không hiểu, không biết Trần Hạo đang nói chuyện với ai:

- Chúng ta đi thôi.

Dù trong lòng ông chủ cửa hàng lão tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn theo Trần Hạo rời đi.

Hồn phách của tài xế xe hàng kịp phản ứng lại, vội vàng đứng lên nói:

- Đừng vội đi mà, ta có việc muốn nhờ ngươi giúp, van cầu ngươi giúp ta.

Ding: Quỷ chết uổng Triệu Gia Hà, âm hồn một ngày, hoàn thành di nguyện, không có ban thưởng.

Phốc. . .

Trần Hạo vừa đi đến cửa, nghe được thông báo này chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Ta kháo, nhiệm vụ không có ban thưởng là sao? Hệ thông ngươi dạo này tâm trạng không tốt ư?

Nhưng hệ thống cũng đã nói rõ, hoàn thành nhiệm vụ cũng không có ban thưởng, quỷ này cũng không đáng để giúp.

Cho nên làm như hoàn toàn không thấy hồn phách của tài xế xe hàng, Trần Hạo bước ra khỏi phòng chứa thi thể.

Hồn phách tài xế xe hàng vốn định đuổi theo, nhưng bị ánh mặt trời chiếu trên người, lập tức kêu thảm rồi rút lui, hồn phách trở nên càng ngày càng tan rã.

Đến khi cách xa phòng chứa thi thể, ông chủ cửa hàng cuối cùng nhịn không được hỏi:

- Đại sư, vừa rồi cậu là. . .

Trần Hạo nói:

- Nói chuyện với hồn phách tài xế xe hàng, người này vốn muốn đi giết người, cho nên khi đi ngang qua cửa tiệm của anh, bị oán khí trong tàn hồn ảnh hưởng, lúc này mới đâm vào chúng ta.

- A!

Ông chủ cửa hàng lão trợn tròn hai mắt.

- A cái gì, chuyện này cũng tốt, vốn dĩ em còn nghĩ tài xế này vô tội bị liên luỵ, hiện tại đã biết y cũng không phải người tốt lành gì, không cần anh đền bù, không nói chuyện kia nữa, em vẫn cần đền bù, xe này vẫn phải báo hỏng, anh xem đó mà làm.

Trần Hạo nói.

Ông chủ cửa hàng im lặng.

Trọng điểm không phải việc này mà.

- Đại sư, chuyện xe thì dễ nói, lúc về sẽ mua cho cậu một xe mới, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng. Nhưng cậu nói tiệm của anh có oán khí tàn niệm?

Ông chủ cửa hàng yếu ớt hỏi.

Trần Hạo cười nói:

- Đúng vậy, sao thế?

Ông chủ cửa hàng khóc không ra nước mắt.

Lại còn sao thế?

Đó là nhà ta, nhà ta có oán niệm của tàn hồn, như thế ta còn ở thế nào? Đây không phải là lừa ta chứ.

- Khụ khụ, đại sư, cậu hãy mở lòng từ bi, giúp anh giải quyết oán khí kia đi, ân oán của tổ tiên, không có quan hệ gì tới anh mà, hơn nữa anh luôn làm việc thiện tích đức, chưa từng lười biếng, về sau cũng sẽ kiên trì, cam đoan sẽ tự mình đi làm, nể tình anh thiện tâm, đại sư cậu hãy cứu anh đi.

Ông chủ cửa hàng tội nghiệp nói.

Trần Hạo giống như cười mà không phải cười nhìn ông chủ cửa hàng.

Oán niệm tàn hồn kia sau khi đắc tội mình, đã sớm tan thành mây khói, vừa rồi chỉ đơn giản hù dọa y một chút, để y không thay đổi tâm tính, về sau không quên việc thiện, đối xử tốt với tất cả mọi người.

Nhưng ngươi chỉ mở một cửa hàng, thế mà lại có tiền như vậy? Có phải là làm mấy việc không đúng đắn hay không?

- Đại ca, việc giúp anh cũng không có vấn đề gì, chuyện của anh đơn giản hôn chuyện của Tiểu Hoa. Chỉ là đại ca à, tiền của anh không ít, thật sự chỉ mở một cửa hàng thôi ư?

Trần Hạo ý vị nhìn ông chủ của hàng nói.

Ông chủ cửa hàng cười khan nói:

- Đại sư, cậu đừng hiểu lầm, từ sau khi đổi nghề, lão Phùng anh chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, anh rất trong sạch đấy, luôn làm việc thiện tích đức. Tiền này là vợ anh để lại cho anh.

- Để lại?

Trần Hạo kinh ngạc.

Ông chủ cửa hàng khẽ ho một tiếng, hơi đắc ý nói:

- Mặc dù Phùng gia anh năm này nối tiếp năm khác làm việc thiện, của cải dư không nhiều, nhưng tổ tiên anh nói thế nào cũng là sư gia, thư hương thế gia, từ nhỏ anh đã nghiên cứu cổ văn, cũng coi như có văn chương. Khi anh còn trẻ cũng được coi là tướng mạo thanh tú, hào hoa phong nhã, tương đối được người khác yêu thích, sau đó liền gặp được tình yêu của mình.

- Sau đó tình yêu của anh để lại tiền cho anh?

Trần Hạo nhìn ông ta chém gió, trêu tức hỏi lại.

Ông chủ cửa hàng vội vàng nói:

- Đại sư đừng hiểu nhầm, vợ anh cũng chưa ly hôn với anh, chỉ vì xuất thân của cô ấy rất cao, cha mẹ cô ấy không đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ, vợ anh chống đối lại, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, trừ phi anh có thể đạt được yêu cầu cơ bản của nhà bọn họ, họ sẽ đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ.

Nói đến chuyện này, ông chủ cửa hàng lại thở dài nói:

- Vợ anh yêu cầu anh ra ngoài xông xáo, dốc sức gây dựng sự nghiệp, danh chính ngôn thuận. Thế nhưng tổ tiên anh quy định, cửa hàng vàng mã nhất định phải mở ba đời, anh vừa lúc chính là đời thứ ba, làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ, kết quả là đàm phán không thành, vợ anh trong cơn tức giận nên chuyển ra ở riêng, từ đó về sau mỗi tháng đúng hạn chuyển tiền cho anh, nói là một phần mười thu nhập của cô ấy, dùng để dưỡng lão, đến khi nào anh nghĩ thông suốt, thì lúc đó nàng mới không gửi tiền, còn về đoàn tụ với anh. Kết quả việc này đã kéo dài hai mươi năm.

Trần Hạo:

- . . .

Mẹ nó, đây là ngươi đang khoe khoang, khẳng định là ngươi đang khoe khoang.

Nhìn bản mặt khỉ mỏ nhọn râu cá trê của ngươi, lại có người yêu ngươi không thay đổi hai mươi năm. Mỗi ngày kiếm tiền nuôi ngươi?

Trời ơi, người này chẳng lẽ chính là nữ thanh niên vì yêu mà cuồng nhiệt trong truyền thuyết?

Trần Hạo đột nhiên không còn tâm tư nói chuyện nữa.

- Ừm, cứ vậy đi.

Qua loa bỏ lại một câu, Trần Hạo tăng nhanh bước chân.

Ông chủ cửa hàng vội vàng nói:

- Đại sư, vậy còn chuyện của anh.

Trần Hạo cũng không quay đầu lại mà nói:

- Không có chuyện gì, oán niệm tàn hồn trong nhà anh đã bị em đánh tan, sẽ không có ảnh hưởng gì nữa, nếu anh muốn đoàn tụ với vợ thì đi đi, người phụ nữ tốt như vậy, cứ như vậy mà ở riêng, thật sự là có lỗi với người ta.

Ông chủ cửa hàng sửng sốt, nhìn Trần Hạo đi xa, im lặng thật lâu.

Ra khỏi bệnh viện, Trần Hạo bắt xe, quay lại Tam Thủy Quan.

Vừa mới tiến vào cửa Đạo quan, đột nhiên tiếng chi chi gấp rút vang lên.

Trần Hạo nhìn lại, liền thấy một con sóc lông trắng chạy tới, nhìn rất nóng lòng.

Sau đó lam hồ điệp cũng bay tới, mở miệng nói:

- Đại sư ca ca không xong, Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng bị bắt rồi.

- Hả. . .

Bình Luận (0)
Comment